Chương 30: (Vô Đề)

Sự bỏ đi giữa chừng của Đường Hiểu Ninh cũng không khiến người khác mất hứng, bởi vì bọn họ hiểu rõ, lời thật xảo trá cay nghiệt hoặc thử thách đại mạo hiểm chỉ cần không rơi xuống Giản Ninh, đó chính là vạn sự bình an cho mọi người ngồi ở đây.

Nếu như đến phiên Giản Ninh trả lời, mọi người ở đây đều sẽ tự biết thu liễm những câu hỏi một chút. Đến cuối cùng câu hỏi lại chính là:

"Thích ớt xanh hay là ớt đỏ."

Thiệt là chó má cho cái trò chơi không có nguyên tắc này... Nhưng ở đây có ai dám làm khó dễ cô bạn gái nhỏ của đội trưởng Đồng đâu chứ.

Nói đi cũng phải nói lại, nhờ hôm này mới biết tính cách thật của đội trưởng Đồng nha, đừng nhìn bình thường cứ lầm lì ít nói lại còn lạnh lùng, nhưng thật ra anh ấy cũng chỉ là giữ những suy nghĩ thật trong lòng, phần lớn mọi người đều không biết được anh ấy nghĩ gì.

Những người còn lại trong phòng vẫn khí thế ngất trời tiếp tục trò chơi, Đồng Phó Ngôn không hề có chút hứng thú nào với trò chơi này, từ đầu đến cuối đều im lặng.

Giản Ninh nhớ đến vừa rồi Đường Hiểu Ninh cố tình làm khó làm dễ cô, anh đã ôm cô ở trước mặt tất cả mọi người, thậm chí bá đạo dõng dạc tuyên bố trước mặt họ.

Sau đó lúc anh buông tay, Giản Ninh thấp giọng nói chuyện cùng anh:

"Em không ngờ anh sẽ làm như vậy trước mặt mọi người, anh đúng là ngoài lạnh trong nóng nha."

Bề ngoài trông rất chững chạc đàng hoàng, không ngờ trong lòng lại dễ xao động như vậy!

Nụ cười của Đồng Phó Ngôn thâm trầm, trong giọng nói mang theo vài phần lạnh lùng:

"Thế nào, chẳng lẽ em còn muốn đi ôm người khác?"

Giản Ninh bĩu môi trầm mặc biểu lộ câu trả lời của mình cho anh biết, Đồng Phó Ngôn ngầm hiểu, nghiêng đầu thấp giọng nói với cô:

"Tính cách của Đường cảnh sát mặc dù như vậy, nhưng cũng là một viên cảnh sát tốt, đừng quá để tâm."

Giản Ninh âm dương quái khí ồ một tiếng, nhưng thật ra là có chút ăn dấm chua với câu vừa rồi Đồng Phó Ngôn nói. Nhưng cô cũng biết Đồng Phó Ngôn đối Đường Hiểu Ninh cũng không có bất kỳ tình cảm trai gái nào, ánh mắt nhìn nhau đơn thuần của hai người bọn họ đều thể hiện quá rõ ràng.

Giản Ninh buồn bực ngán ngẩm mà nhìn bọn họ cứ chơi cái trò ngây thơ này, Đồng Phó Ngôn thỉnh thoảng sẽ cùng cô nói chuyện phiếm, nhưng Đồng Phó Ngôn là kiểu người ít lời.

Mà Triệu Mật cách xa cô hơn phân nửa cái bàn ăn, căn bản không thể nói chuyện được, một lát sau, Giản Ninh cảm thấy có chút mỏi mệt, liền đi toilet.

Tại cửa phòng vệ sinh, Giản Ninh tình cờ đụng phải Đường Hiểu Ninh

- người vừa nãy muốn rời đi, hai người nhìn chăm chú lẫn nhau. Dưới ánh sáng ấm áp của ngọn đèn pha lê, bóng dáng của hai người bị kéo ra thật dài, thậm chí hai cái bóng giao nhau, bầu không khí trở nên vô cùng yên tĩnh đến ngột ngạt.

Ánh mắt Giản Ninh lười biếng, rất nhanh sau đó ánh mắt của cô liền rơi xuống chỗ khác, giả vờ như không nhận ra sự tồn tại của Đường Hiểu Ninh, nghiêng người liền muốn đi vào toilet.

Nhưng ngay tại thời khắc này, Đường Hiểu Ninh mở miệng:

"Làm thế nào mà cô theo đuổi được anh ấy?"

"Tôi nói là cô làm sao lại theo đuổi được Đồng Phó Ngôn." Đường Hiểu Ninh quay người thẳng tắp đối mặt với Giản Ninh:

"Tôi quen biết Đồng Phó Ngôn hơn ba năm, cũng hiểu rất rõ tính cách của anh ấy, tôi biết được với cái tính cách của anh ấy sẽ thích và không thích người phụ nữ nào."

Giản Ninh không vui nhíu mày, cô cảm thấy lời Đường Hiểu Ninh đang nói hoàn toàn là nhằm để gièm pha mình, cho nên ánh mắt khinh miệt thẳng tắp bắn lên người Đường Hiểu Ninh, ngữ khí có chút cay nghiệt:

"Cho dù tôi có nói cho cô biết, cũng không có tác dụng gì. Đồng Phó Ngôn không thích người như cô, cho dù cô có cố gắng thế nào cũng vô dụng. Bởi vì người anh ấy thích, sẽ chỉ có một mình tôi!"

Đường Hiểu Ninh cười chua xót, cô là người phụ nữ sống rất có mục đích, tựa như lúc trước cô cố gắng học tập và rèn luyện thân thể, chính là để thi đậu trường cảnh sát.

Lại ví dụ như lần thứ nhất nhìn thấy Đồng Phó Ngôn, cô liền hiểu rõ người đàn ông này chính là người mình muốn đồng hành suốt cả cuộc đời. Cho nên lúc Đường Hiểu Ninh tiếp cận anh với mục đích giao lưu tìm hiểu, nhưng lần nào cũng bị anh khéo léo từ chối hoặc dứt khoát từ chối lời tỏ tình của chính cô.

Cô hiểu rõ, Đồng Phó Ngôn thuộc kiểu đàn ông nhiệt huyết, trong lòng cũng có khát vọng hoài bão cao cả tựa núi biển, nhưng thực chất bên trong hoặc nhiều hoặc ít vẫn còn có chút bạc bẽo vô tình.

Trong lòng của anh, trước mắt không chỉ có một ngọn núi một con sông.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!