Hai người lặng lẽ nhìn nhau dưới ánh đèn. Sau đó, Đồng Phó Ngôn nhẹ giọng cười một tiếng, nắm lấy tay Giản Ninh, chậm rãi trở về căn hộ.
Đồng Phó Ngôn dặn Giản Ninh về phòng khách nghỉ ngơi trước, còn mình thì vào phòng bếp, lấy nguyên liệu nấu ăn mới mua ra, dùng nước rửa sạch đặt trên bàn, động tác chậm rãi, không nóng vội không rề rà.
Giản Ninh đã sớm hoàn thành công tác phiên dịch, bây giờ ngược lại trở nên nhàn rỗi. Lại vô hình muốn xem một bộ phim tiêu khiển một chút. Cô vào thư phòng tìm mấy chồng CD cũ. Một nửa số CD trong tủ liên quan tới phòng chống khủng bố, còn có một nửa là các thể loại phim khác.
Đầu ngón tay mảnh khảnh của Giản Ninh chậm rãi lướt qua những chiếc đĩa CD, do dự muốn chọn ra một bộ phim. Lại bỗng nhiên nghĩ còn một tháng nữa, mình phải đến Afghanistan xa xôi, để hoàn thành cho xong công tác phiên dịch. Cho nên cuối cùng cô chọn bộ phim
"Fire Over Afghanistan".
Cô nằm trên ghế sofa, đóng rèm cửa và tắt đèn trần trong phòng khách. Ngoại trừ tiếng ồn ào thỉnh thoảng vang lên trong bếp, tất cả những gì Giản Ninh nghe được đều là âm thanh trong phim. Trên màn ảnh thường có những cảnh đẫm máu, và cô dần bị phân tâm bởi những cảnh như vậy.
Đồng Phó Ngôn làm cơm tối xong, đưa tay mở đèn trong phòng khách, phát hiện Giản Ninh đang nằm trên ghế sa lon có chút buồn ngủ. Anh hơi nhíu mày, nhẹ nhàng bước tới, đắp chăn cho cô.
Em chưa ngủ.
Giản Ninh từ trên ghế sô pha ngồi dậy trước:
"Vừa rồi em đang suy nghĩ một số chuyện gì đó, nên nhắm mắt lại."
Đồng Phó Ngôn nặng nề Ừ một tiếng, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào Giản Ninh. Bởi vì vừa rồi mới nằm trên ghế, nên tóc tai của cô hơi lộn xộn, phối hợp cùng ánh mắt lười biếng, càng khiến cô thêm phần gợi cảm.
Ăn cơm sao?
Giản Ninh duỗi tay, chậm rãi bám vào cổ tay Đồng Phó Ngôn:
"Thế nhưng em còn chưa xem xong phim."
Giọng nói của cô mang theo sự nũng nịu, yết hầu của Đồng Phó Ngôn bất động thanh sắc di chuyển lên xuống, sau đó anh vỗ nhẹ đầu Giản Ninh:
"Tạm thời dừng phim một xíu, đến khi nào chúng ta ăn cơm xong, anh cùng em xem phim, được không."
Giản Ninh chính là mong đợi câu nói này của anh, bây giờ đã đạt được, nhanh chóng đứng lên từ trên ghế sofa, đến bàn ăn mà Đồng Phó Ngôn đã bày biện đủ loại món ăn.
Đồng Phó Ngôn rất biết cách bày trí món ăn nên trông chúng thật ngon miệng, còn hương vị khi nếm thì lại càng tuyệt vời hơn hẳn. Giản Ninh thích anh nấu ăn cho mình, nên liên tục khích lệ anh, Đồng Phó Ngôn cũng chỉ nhàn nhạt cười, từ từ ăn cơm.
Bữa cơm tối cũng kết thúc, Đồng Phó Ngôn lại một tay nhận nhiệm vụ rửa chén. Giản Ninh đau lòng muốn lo liệu việc dọn dẹp giúp Đồng Phó Ngôn, nên cô giành việc rửa chén về phần mình, nhưng Đồng Phó Ngôn trực tiếp cự tuyệt.
Cô không trở về xem phim, mà chỉ yên lặng đứng sau lưng Đồng Phó Ngôn. Đồng Phó Ngôn mặc dù thân hình cao ráo săn chắc, nhưng đứng ở sau lưng anh, vẫn có thể cảm thụ thật rõ một nguồn năng lượng cường thế của anh.
Bóng lưng cao lớn mà thẳng tắp khiến Giản Ninh có cảm giác an toàn, cô trầm mặc một hồi, sau đó liền trực tiếp ôm lấy vòng eo thon của Đồng Phó Ngôn:
"Đồng Phó Ngôn, Đồng Phó Ngôn....."
Cô cứ kêu tên anh hết lần này đến lần khác, Đồng Phó Ngôn dừng một chút, vẫn tốt tính đáp lại cô hết lần này đến lần khác.
Bát đũa đã sạch sẽ, Đồng Phó Ngôn dùng khăn tay bên cạnh lau khô tay, sau đó mới chậm rãi xoay người, anh cũng không vội hỏi cô có chuyện gì.
Hai tay anh vòng ra sau ôm lấy cô, đặt cằm nhẹ nhàng trên đỉnh đầu Giản Ninh, bàn tay thon dài rơi vào ót Giản Ninh, lúc này mới lên tiếng hỏi cô: Thế nào?
"Chúng ta đi xem phim."
Được.
"« Chiến loạn tại Afghanistan »." Giản Ninh trầm mặc, lại dùng tiếng Anh lặp lại một lần nữa:
"« Fire Over Afghanistan »."
Đồng Phó Ngôn cảm thấy thích thú với hành động của cô, bế cô lên rồi đi thẳng đến ghế sô pha, đặt cô lên ghế sofa như một đứa bé. Ngay sau đó anh mới chậm rãi ngồi bên cạnh Giản Ninh, tư thế ngồi vẫn thẳng tắp như cũ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!