Sau khi hết thảy mọi chuyện đều kết thúc, Đồng Phó Ngôn ôm Giản Ninh vào phòng tắm. Dòng nước ấm dịu dàng bao lấy toàn thân Giản Ninh thật thoải mái, khiến cho nội tâm cô dấy lên một cơn buồn ngủ thật mạnh mẽ.
Đồng Phó Ngôn giúp cô lau đi mồ hôi trên người, một lát sau, Đồng Phó Ngôn liền ôm Giản Ninh, nằm dài trên giường nghỉ ngơi. Giản Ninh cũng nằm an ổn trong lồng ngực vững chãi của anh, dần dần chìm vào giấc ngủ sâu.
Bởi vì có Đồng Phó Ngôn ở bên cạnh bầu bạn, cô ngủ rất say. Lúc cô tỉnh lại đã là chín giờ sáng. Bên người trống rỗng, không còn bóng dáng của Đồng Phó Ngôn, thế là Giản Ninh rất nhanh liền rời giường, trong phòng khách thấy được thân ảnh thẳng tắp mà thon dài của anh.
Anh đang đứng trước bàn, trên tay còn cầm một ly sữa bò, nghe được tiếng động, anh chậm rãi ngẩng đầu nhìn Giản Ninh:
"Nhanh đi rửa mặt, anh chuẩn bị xong điểm tâm rồi."
Giản Ninh rất nghe lời anh, đi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, ngẫu nhiên có thể nghe được giọng Đồng Phó Ngôn đang nói chuyện điện thoại cùng người nào đó. Thanh âm của anh đã hạ rất thấp, nhưng bởi vì căn phòng nhỏ hẹp, cho nên cũng mơ hồ có thể nghe được giọng của anh.
Hình như là đang cùng người khác nói về chuyện trở về lúc nào, ngẫu nhiên còn có thể nghe được tiếng cười trầm thấp đặc biệt dụ hoặc của anh.
Khi Giản Ninh từ trong phòng vệ sinh đi ra, Đồng Phó Ngôn đã cúp điện thoại, chuẩn bị ngồi xuống. Nhìn thấy Giản Ninh mặc áo ngủ lụa màu trắng rũ trên dáng người mỹ lệ của cô, mái tóc uốn gợn sóng xõa ngang vai, đôi mắt cười đang híp lại nhìn anh.
Thần sắc của anh đạm mạc như nước, nhưng lúc cúi đầu, khóe miệng đã bất động thanh sắc giương lên độ cong. Giản Ninh rất nhanh liền phát giác được điểm này, cười híp mắt ngồi bên cạnh Đồng Phó Ngôn.
"Hôm qua thật dễ chịu."
Miệng của Giản Ninh đang cắn một mẩu bánh mì, chậm rãi nhai lấy, sau khi ăn hết tất cả, mới nói chuyện với Đồng Phó Ngôn:
"Ý em là ngày hôm qua anh dẫn em đến quán cháo Trung Quốc quan sát phong cảnh mỹ diệu, thưởng thức những món ăn mỹ vị. Còn đến công viên quảng trường náo nhiệt, anh nắm tay của em, xuyên qua biển người. Với lại anh còn nắm tay em, dạy em làm sao cho bồ câu ăn."
Đồng Phó Ngôn nhàn nhạt nhìn cô một cái, bên trong con người đen nhánh tràn ngập ý cười như hoa đào:
"As your man, of course."
Anh nói, dưới tư cách là người đàn ông của em, nên những việc đó là lẽ đương nhiên.
Giản Ninh bị anh làm cho buồn cười, Đồng Phó Ngôn nói tiếng Anh thuần thục giống hệt 5 năm trước. Âm sắc của anh thật thanh lãnh lại ngẫu nhiên mang theo chút lười biếng khàn khàn, lúc nói ra những lời tâm tình đầy cám dỗ kia khá là quyến rũ, lại có mấy phần không giống như tác phong của anh.
Of course.
Ngữ điệu của Giản Ninh cũng hơi cao lên, mang theo ý vị trêu chọc:
"Rất dễ chịu, bao gồm cả việc tối hôm qua chúng ta tiếp xúc thân mật cả linh hồn và thể xác khiến em rất hưởng thụ."
Đồng Phó Ngôn gắp trái trứng mới luộc nước sôi còn nóng hôi hổi vào chén cho Giản Ninh, nhẹ nhàng nói:
"Nếu như em thích như vậy, về sau còn rất nhiều thời gian, chúng ta cứ từ từ nghiên cứu thảo luận."
Anh nói rất nghiêm túc, trên mặt cũng không có vẻ trêu chọc, trong ánh mắt đen nhánh loáng thoáng giống như cười mà không phải cười, nghiễm nhiên như một viên sĩ quan cứng nhắc trầm mặc.
Nhưng lời đã nói ra khỏi miệng anh lại giống như được nói bởi một người đàn ông phong trần giàu kinh nghiệm tình trường chuyên dụ dỗ phụ nữ.
Bữa sáng này bỗng nhiên trở nên thật dễ chịu, trong lúc Giản Ninh ăn bữa sáng, Đồng Phó Ngôn thỉnh thoảng còn châm thêm cà phê nóng hổi cho cô, hoặc liên tục gắp cho cô hết món này đến món khác để bồi bổ.
Cho đến khi bữa sáng kết thúc, hai người bắt đầu dọn dẹp hành lý, chờ đến khi nhân viên phục vụ tới cửa dọn dẹp bàn ăn, Đồng Phó Ngôn liền dẫn Giản Ninh rời khỏi khách sạn.
Họ ngồi taxi đến sân bay, trong xe Giản Ninh dựa đầu vào Đồng Phó Ngôn, đôi mắt cô hơi híp lại ngắm nhìn khung cảnh xẹt qua cửa sổ. Đồng Phó Ngôn ngồi nghiêm chỉnh thẳng tắp, không nhúc nhích để Giản Ninh dựa vào, ngẫu nhiên còn có thể cùng cô đáp lời.
Bởi vì khách sạn cách sân bay cũng không xa, cho nên hai người rất nhanh liền tới nơi. Toàn bộ hành trình, Đồng Phó Ngôn đều xử lý các thủ tục cần làm hoặc kiểm tra hành lý. Sau đó nắm tay Giản Ninh, chậm rãi đi đến boarding gate (xin lỗi mình cũng không biết boarding gate gọi là gì trong tiếng Việt).
Hành trình trên máy bay dài dằng dặc và cũng thật trầm tĩnh, Giản Ninh ngồi vào vị trí, lẳng lặng mà đọc sách liên quan tới phiên dịch. Còn Đồng Phó Ngôn cũng tựa lưng vào ghế ngồi, hai tay khoanh trước ngực mang theo một loại cảnh giác, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Thời gian trôi qua khá nhanh, mặt trời đã thối lui chậm rãi ở đằng tây, đồng thời mặt trăng cũng chậm rãi xuất hiện từ đằng đông.
Trong buồng máy bay ánh đèn yếu ớt dần lộ ra, có hành khách đã ngủ, phát ra tiếng hít thở nặng nề, tiếp viên hàng không cố gắng kiềm chế bước chân nhẹ nhất có thể, đi ngang qua các hàng ghế, phục vụ đồ uống lạnh cho những hành khách có nhu cầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!