Chương 16: (Vô Đề)

Giản Ninh theo chân đồng nghiệp cùng nhau xuất phát, bởi vì lúc bước đi mắt cá chân vẫn âm ỉ đau, cho nên Giản Ninh chọn loại giày đế bằng dễ đi một xíu, đồng thời nó cũng giúp cô phần nào dễ kiềm chế cơn đau, giả bộ bước đi giống như người khỏe mạnh bình thường.

Đến địa điểm tổ chức hội nghị, Giản Ninh cùng một vị đồng nghiệp đang thảo luận một số chuyện liên quan đến thông dịch, để chuẩn bị cho công việc thông dịch song song sắp diễn ra.

Mà thần sắc của Đồng Phó Ngôn ở đằng xa xa thì thật lạnh lùng. Anh đứng giữa hội trường, ánh mắt quét qua quét lại mọi địa phương, kiểm tra phải chăng có những vật gì khả nghi xuất hiện, hoặc phải chăng có nhân vật nào khả nghi xuất hiện hay không.

Khi ánh mắt rơi trên người Giản Ninh, tay của anh đang cầm bộ đàm thì chậm rãi buông xuống.

Ánh mắt của Đồng Phó Ngôn thâm trầm, nhìn những người đang đứng trước cabin thông dịch bao gồm cả Giản Ninh, cô đang cúi đầu thấp giọng trao đổi gì đó cùng một người phụ nữ, thỉnh thoảng sẽ theo thói quen nhíu mày, trầm mặc một hồi lại nói chuyện với người khác.

Anh biết chỗ mắt cá chân của Giản Ninh bị giãn dây chằng, mấy ngày đơn giản tĩnh dưỡng vẫn sẽ có chút đau nhức ở chỗ bị thương, nhưng cô bây giờ trông chẳng khác gì người bình thường, ưỡn ngực đứng thẳng lưng cùng người khác trò chuyện.

Bộ dạng chăm chú của Giản Ninh, ngược lại khiến cho ánh mắt của Đồng Phó Ngôn tràn ngập ánh sáng.

Sau khi cùng đồng nghiệp nữ nói xong tất cả mọi chuyện trước khi chuẩn bị cùng nhau vào cabin, Giản Ninh ngẩng đầu lên một cách thoải mái, rồi cầm tất cả giấy tờ, tiến vào cabin thông dịch.

Giản Ninh ngồi xuống, sau đó khẽ cúi người, xoa xoa cái mắt cá chân hơi đau nhức của mình. Sau đó liền đưa ánh mắt nhìn về phía bên ngoài cửa sổ thủy tinh, bên ngoài là nơi hội nghị đang được triển khai, ánh đèn sáng tỏ toàn bộ hội trường, trên từng dãy ghế màu trắng đều đã có người lấp đầy, tại mỗi vị trí đầu và đuôi hàng, đều có những vệ sĩ hai tay nắm về phía sau, đứng rất nghiêm chỉnh.

Ánh nhìn của cô lặng lẽ di chuyển, sau đó một tia sáng mờ ảo hiện ra trong mắt cô. Ngay giữa hội trường phía có hai vệ sĩ đang đứng bên cạnh các lãnh đạo, mà Đồng Phó Ngôn đứng ở bên phải, vẻ mặt lạnh lùng vô cảm, trong ánh mắt là một loại cường thế như muốn xua đuổi không cho người khác đến gần, khác biệt rất nhiều so với dáng vẻ thanh lãnh trầm mặc bình thường của anh.

Giản Ninh rất nhanh chóng thu hồi ánh mắt, bắt đầu trấn tĩnh để tập trung tinh thần. Bên ngoài lãnh đạo đã ngồi xuống, những người khác cũng chầm chậm bình tĩnh lại, hội nghị sắp bắt đầu.

Trong cabin thông dịch an tĩnh, chỉ nghe thấy giọng nói nghiêm túc của lãnh đạo vang lên, đồng thời còn có tiếng của các lãnh đạo khác cũng đang nói ở bên ngoài, Giản Ninh cúi đầu tập trung nghe tất cả những lời nói kia, sau đó rất nhanh liền sắp xếp câu chữ trong nội dung, thông dịch thành tiếng Anh song song với những câu nói kia.

Dòng thời gian dường như đã ngưng đọng trong căn phòng nhỏ hẹp an tĩnh.

Giản Ninh thông dịch được 20 phút, sau đó cùng một vị đồng nghiệp sau lưng nhanh chóng trao đổi, rồi người đồng nghiệp kia tiến lên tiếp tục thông dịch.

Giản Ninh cảm thấy rất mỏi mệt, cầm chai nước từ từ uống, sau đó ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ thủy tinh, những người bên ngoài cũng yên tĩnh không hề cử động mạnh, ánh mắt Giản Ninh vẫn luôn rơi trên người Đồng Phó Ngôn.

Nhưng ngay một giây sau bỗng có chuyện ngoài ý muốn phát sinh, lúc đầu hội nghị yên tĩnh diễn ra rất thuận lợi, nhưng có tiếng súng chói tai trong nháy mắt phá vỡ khung cảnh yên bình này.

Những lãnh đạo trên đài cùng các lãnh đạo ở dưới đài, ngay khi nghe tiếng súng liền nhanh chóng ẩn trốn hoặc cố trốn thoát ra ngoài.

Cũng ngay khi tiếng súng vừa vang lên, tất cả vệ sĩ lập tức từ phía sau rút súng ra, nhanh chóng bao vây tên cầm đầu phía sau lưng, có một nhóm vệ sĩ đang hộ tống những người ở đây an toàn rời đi, còn có nhóm thì vẫn lưu lại ở hội trường, tiếp tục vật lộn cùng sinh tử.

Giản Ninh đứng trong cabin thông dịch, trước tấm kính có thể nhìn được hết thảy mọi chuyện phát sinh ngoài kia, mà người từ bên ngoài nhìn vào thì chỉ thấy một mảng đen sì chẳng biết chuyện gì xảy ra ở bên trong.

Cô rất nhanh liền phát giác có điều gì đó không thích hợp, trong cabin cũng có thêm hai đồng nghiệp lần đầu thấy biến cố thế này nên sững sờ không biết làm sao, Giản Ninh trấn an tinh thần, lén lút mở cửa, nhìn ra bên ngoài có một nhóm người đang rút lui.

Cho nên cô rất nhanh chóng nói hai đồng nghiệp mau mau theo họ rời đi.

Giản Ninh không chọn rời đi, cô vẫn đứng trong buồng cabin thông dịch, sau đó lấy điện thoại di động ra thật nhanh, bấm điện thoại báo cảnh sát, dùng tiếng Anh lưu loát thông báo cho bọn họ có một vụ bạo loạn có nổ súng xảy ra tại khách sạn New York Manhattan, xin mau đến đây càng nhanh càng tốt.

Cô không muốn rời đi, chỉ cố gắng tỉnh táo quan sát tình hình bên ngoài buồng cabin, hai tay vịn trên tấm kính đã run lên không ngừng.

Đồng Phó Ngôn cầm trong tay một khẩu súng, cùng mấy vệ sĩ khác ẩn nấp tại khu vực an toàn, cùng xông tới chỗ của phần tử bạo loạn hòng vật lộn giật lại vũ khí, bỗng một viên đạn phi thật nhanh qua, quỹ đạo bay của nó không thể nhìn bằng mắt thường, thế nhưng lại có thể ngay lập tức nhìn thấy nó xuyên qua lồng ngực của một vị vệ sĩ, và ngay sau đấy máu tươi phun tung toé ra.

Một sinh mệnh ngay lúc này rơi xuống, nhưng không có người nào kịp quan tâm anh ta. Bởi vì trong trường hợp nguy hiểm như vậy, còn có phần tử bạo loạn đang cuồng loạn xạ kích, Đồng Phó Ngôn cùng những người còn lại, đều ngồi xổm chậm rãi di chuyển về nơi ẩn nấp.

Giản Ninh qua khung cửa sổ thủy tinh quan sát thật kỹ, ánh mắt sắc lẹm phát hiện, hướng tây nam của phòng hội nghị có một người đàn ông mặc áo đen, cùng một khẩu AK47 tự động được đỡ trên một mặt bàn, mà họng súng đen như mực kia đang cẩn thận nhắm về phía Đồng Phó Ngôn.

Cô bị cảnh tượng này làm cho sửng sốt, thân thể lạnh hơn mấy phần, trong lúc đấy chính mắt cô cũng thấy người đàn ông mặc đồ đen chuẩn bị nạp đạn lên nòng, đang chĩa súng về phía Đồng Phó Ngôn.

Giản Ninh đã mất đi tất cả lý trí, dùng sức đẩy cửa ra, nhanh chóng chạy tới vị trí phía sau lưng của Đồng Phó Ngôn.

Giản Ninh đang chạy tới, đôi mắt chăm chú nhìn vào người đàn ông áo đen, nhìn thấy tốc độ lên đạn của hắn gấp rút hơn nhiều, sau đó đã hướng về phía Đồng Phó Ngôn nổ súng.

Nhưng do không nhắm chuẩn, đạn bắn chệch, hắn lại lần nữa lên đạn, muốn tiến hành xạ kích.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!