Có câu: "miệng ăn núi lở".
Là một hài tử nhà nghèo sớm phải gánh vác việc nhà, Thủy Căn cố nhiên càng hiểu rõ đạo lý này.
Sau khi trở về từ núi Trường Bạch, cậu và Thiệu bàn bạc với nhau, không thể ở lâu tại quê nhà được, không thì một thằng bệnh nhân tâm thần từng giết người cứ chạy qua chạy lại như vầy, sớm muộn gì cũng có rắc rối xảy ra.
Vì vậy sau khi nói với mẹ là cậu muốn vào nam làm công, Thuỷ Căn và Thiệu rời khỏi quê nhà Quân Sơn, đi tới một trấn nhỏ phía nam.
Vương gia thì đến là kiểu cách, cái gì cũng phải tốt cơ, thế là mới thuê nguyên một ngôi biệt thự có cả vườn hoa nhỏ biệt lập.
Mặc dù hai người có mang theo số tiền tích góp Vạn Nhân để lại, nhưng chỗ đó sao đủ cho hắn tiêu xài hoang phí mãi được cơ chứ!
"Ngươi nói cái gì?" Thanh Hà vương trừng mắt, nổi giận đùng đùng hét lên với Thuỷ Căn.
"Ngươi hét cái gì! Ta nói gì sai sao? Ta muốn tìm công việc trong trấn, ngươi cũng phải kiếm tiền nuôi cả nhà chứ!" Thuỷ Căn vừa nói vừa run rẩy mở tờ báo ra, chỉ vào vài công việc mà cậu thấy không tệ lắm, nhiệt tình giới thiệu cho vương gia.
"Ngươi xem nè, công ty bảo vệ, không cần bằng cấp, chỉ cần tướng tá khoẻ mạnh đô con là được, nếu không thì cái này cũng được lắm nè, công trường đang tuyển công nhân bốc xếp, chỉ cần có thể vác bao tải là được rồi…"
Thiệu giật lấy tờ báo, xé đến khi nó tả tơi ra mới thôi.
"Mịa nó, ngươi giới thiệu cho ta cái việc khỉ gì vậy? Ta trông giống loại người phải đi làm mấy cái việc như thế lắm à?" Vương gia cảm thấy mình đang bị lăng nhục.
Thuỷ Căn không chịu thua, vẫn kiên trì phân tích cho Vương gia thấy: "Ngươi nhìn lại mình đi, mặc dù gắn cái mác có bằng tốt nghiệp cấp ba, nhưng đó là của Đới Bằng, chả liên quan gì đến ngươi sất, đến chữ giản thể ngươi còn không viết được nữa là! Vả lại, cho dù ở đây không ai biết ngươi, nhưng ngộ nhỡ ngươi đi tìm công việc cao cấp, người ta mới điều tra kỹ, rồi phát hiện ra ngươi là người mắc bệnh tâm thần thì làm sao?
Cho nên mấy cái việc công nhân bốc xếp và gõ mõ cầm canh này kỳ thực rất hợp với ngươi đó. Ta lại khác, như nhân viên phục vụ quán rượu hay lái xe ủi trong công trường chẳng hạn, ta đều làm được… Nhưng mà ngươi đừng tự ti…"
Lần này Thanh Hà vương cũng lười chả buồn nói, chỉ hừ mũi một tiếng, đè luôn hài tử xui xẻo dưới thân, chà đạp một trận như cuồng phong bão táp.
Cuối cùng, Thuỷ Căn nằm úp sấp trên sô pha, lầm bầm: "Vương gia, ta sai rồi… ngài cứ ở nhà… để ta ra ngoài kiếm tiền cho ngài đi…"
Nói chưa dứt lời, Thiệu đang đè lên eo Thuỷ Căn liền hung ác va chạm, ngựa hoang càng thoát cương!
Tiếng kêu của bé con phía dưới lập tức cao thêm một nấc.
Lòng tự tôn của vương gia cao ngạo sao có thể cho phép hắn làm một kẻ ăn bám vợ được? Trừng trị xong thằng nhóc lắm miệng này, vương gia ôm Thuỷ Căn mệt đến không mở nổi mắt, nhưng vẫn còn đang cân nhắc chuyện tiền nong.
Trước lúc chìm vào giấc ngủ, Thủy Căn chợt nói mớ một câu: "Thiệt đó… để ta nuôi ngươi…"
Trong lòng Thiệu ấm áp, trên cái trán đầy lông cừu loăn xoăn của Thuỷ Căn, hắn khẽ khàng đặt xuống một nụ hôn.
—
Người sống trong cái trấn nhỏ này đều là những nhà tư bản lắm tiền nhiều của.
Đừng nghĩ là bán tấm lót giầy, bấm giũa móng tay vân vân đều là công nghiệp nhẹ không đáng tiền, cư dân ở nơi này đều phải nhờ vào việc gia công những món hàng nhỏ này mà có gia tài bạc triệu cả đấy.
Người có tiền thường hay mê tín. Ví dụ như khi xây nhà đổ móng, bố trí văn phòng cho sếp chẳng hạn, họ đều phải tìm người tới đo phương vị, tính phong thuỷ, cho nên số lượng thầy phong thuỷ ở đây phải nhiều gấp đôi những nơi khác.
Nhưng đừng thấy nhiều mà tưởng bở, không phải ai cũng kiếm được đầy bát cả đâu. Cái nghề phong thuỷ này ấy mà, thứ nhất phải nhờ bia miệng, thứ hai phải nhờ vận may. Nếu bạn gặp được một đại phú hào, rồi xem đúng cho người ta được đến tám chín phần, vậy là có thể về nhà ngồi chờ các đại phú hào khác đến xếp hàng trước cửa nhà ngươi đưa tiền rồi.
Hôm nay, Thiệu đang ngồi trong sân hóng mát, chợt nghe thấy từ cách đó không xa vọng tới tiếng pháo nổ. Hoá ra là gần nhà họ, có một toà biệt thự mới xây vừa hoàn thiện xong xuôi, người ta đang chuẩn bị dọn vào nhà mới.
Tập tục ở đây là khi dọn vào nhà mới phải tổ chức nghi lễ "nhập hoả", tức là trước tiên phải đưa bài vị tổ tiên vào, gọi là "thỉnh thần vị".
Thuỷ Căn suy cho cùng thì cũng là thanh niên, tính vốn ham vui, bèn lôi kéo Thiệu chạy qua coi thử.
Thiệu uể oải đứng ở cổng, nhưng vừa thấy bố cục phương vị của ngôi biệt thự này, hắn đã chau mày.
Nhìn phát là biết ngay nhà này chẳng thiếu tiền, vườn hoa sân trước thì rõ to, còn có một cái đài phun nước, cửa chính của ngôi nhà và ban công phía sau nằm trên cùng một đường thẳng, nhưng không có bình phong chắn giữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!