Chương 43: (Vô Đề)

Khi bóng đen kéo tới cùng những đợt sóng lớn và dường như cùng cả tiếng rống của quái thú, Thiệu kéo Thủy Căn bơi thật nhanh về phía trước. Thuỷ Căn xụi lơ, chỉ còn biết trừng mắt nhìn xem thứ đang nổi lên ấy rốt cuộc là quái vật gì.

Giữa bọt nước tung tóe, thứ đó cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt thật. Thì ra đó là một cây cột hình trụ đường kính tới hai mét, lao thẳng lên từ đáy nước, nếu nhìn không kỹ, có khi còn tưởng là Đông Hải Thần Châm của con khỉ họ Tôn ấy chớ!

Trên thân cột khắc hình một ngưu đầu trấn tà thú đã từng thấy ở nghĩa địa Quân Sơn, con mắt mở to như cái chuông đồng đang ngạo nghễ coi thường bọn họ. Và tiếng rống vừa rồi hình như phát ra từ chính cái mồm đang ngoác ra của ngưu đầu.

Thiệu sửng sốt nhìn trấn tà thú, dường như hắn cũng không đoán ra được cây cột này dùng để trấn áp thứ gì.

Mặt hồ vốn tĩnh lặng không một gợn sóng, có lẽ do người rơi xuống đã khuấy động nước hồ, kích khởi then chốt nào đó dưới đáy nước, và khiến cây cột vọt thẳng lên. Trên đỉnh cây cột khảm một cái hộp tám cạnh, không rõ được làm bằng gì. Dưới ánh nước khúc xạ, mặt hộp tỏa ra những luồng sáng lấp lánh rực rỡ.

Phùng thịt nướng cưỡi "bè da" ở gần cây cột nhất, vừa thấy cây cột mọc lên một phát là vọt tới liền, cố sức móc cái hộp nọ ra, rồi quay trở lại cái "bè da". Sau đó, hắn dùng bộ da người gói bản thân lại như thể quấn nem, và dùng băng tàm bịt kín các kẽ hở. Cả bộ da bao bọc lấy Phùng thịt nướng như cái kén tằm khổng lồ, bồng bềnh trên mặt nước.

Thuỷ Căn buồn bực nhìn Phùng cục trưởng chuẩn bị, cây cột thiếu mất cái hộp bắt đầu rung chuyển và từ từ hạ xuống.

Và rồi, miệng ngưu đầu trấn tà thú lại ngoác rộng hơn, từ trong đó phun ra rất nhiều những sợi dây. Sau khi rơi xuống hồ, những sợi dây nọ nhanh chóng hút nước và trương phồng lên như thể hoàng hoa thái(1) phơi khô.

Thuỷ Căn chẳng thấy tò mò tẹo nào, chỉ ra sức gào lên với thằng em của cậu: "Ngươi bơi nhanh lên một chút coi!"

Thiệu vừa hổn hển kéo cậu đi, vừa dữ dằn nói: "Ta phải kéo cái đồ ăn hại nhà ngươi thì làm sao mà bơi nhanh được hả?" Những sợi dây vừa trương phình lên dập dềnh trong nước chưa tới một phút, đã lập tức bắn về phía bọn họ như những mũi tên, phần lớn trong số đó là lao về phía Thủy Căn.

Thiệu biết rõ rằng mùi máu tươi từ vết thương của Thuỷ Căn đã mời gọi những sợi dây dường như không nhìn thấy được này tới. Thiệu hơi nhún người, rồi vung tay lên ném Thủy Căn sang bờ hồ bên kia.

Những sợi dây còn lại bèn đánh về phía Thiệu, Quảng Thắng và Phùng kén nhộng.

Bởi vì cái kén khổng lồ sát cây cột nhất, vài sợi dây đã lẻn đến gần nó rồi. Từ một đầu của sợi dây nhô ra một cái móc sắc lẻm bấu vào kén nhộng, đầu dây còn lại thì mở ra một cái miệng đầy răng ngoạm vào cái kén.

Chỉ có điều, những sợi tơ gặp nước trở nên cực kỳ bền chắc, tạm thời không thể cắn rách. Nhưng Thiệu lại không được may mắn như vậy, vài sợi dây đã bấu được vào người Thiệu, và bắt đầu ra sức cắn xé da thịt hắn.

Máu Thiệu có chứa linh lực, có lực sát thương rất lớn đối với oán linh, nhưng dường như lại chẳng có tác dụng gì với loài nhuyễn trùng này. Chỉ trong chốc lát, càng lúc càng nhiều những sợi dây ùn ùn kéo về phía Thiệu.

Về phần Quảng Thắng, suy cho cùng thì gã cũng là kẻ kiếm sống bằng đao kiếm, từ khi mấy tên thuộc hạ biến thành "bè da", gã đã nhanh chóng vùng ra khỏi nỗi sửng sốt, và cố bơi vào bờ. Mặc dù đã cách bờ rất gần rồi, nhưng gã vẫn bị mấy con trùng sợi cắn vào bắp đùi.

Máu đặc lập tức tản ra xung quanh, Quảng Thắng kêu lên một tiếng thảm thiết. Thuỷ Căn nhoài người ra, vươn tay về phía hắn, và kéo hắn lên bờ.

Sau khi hút no máu, những sợi dây nhanh chóng lột xác, thành nhộng, rồi thoát xác. Thuỷ Căn sững sờ nhìn, cái thứ to bằng bắp tay người lớn đang đập cánh phành phạch trên mặt đất kia, nhìn thế nào cũng thấy y chang con muỗi cỡ bự.

Vậy tức là, sợi dây đó chính là ấu trùng của muỗi khổng lồ – bọ gậy?

Đúng lúc này, Thiệu bơi về đến bờ với một thân đầy máu, lôi mấy con bọ gậy đang bắt đầu lột xác trên người hắn xuống. Rồi triệu một đám ma trơi tới thiêu trụi những con muỗi vừa mọc cánh đang muốn bay lên.

Con muỗi khổng lồ vẫn còn vặn vẹo thân mình giữa ngọn lửa, trong sự vùng vẫy của chúng, cái vòi đầy răng cưa thậm chí còn đâm thủng vài cái lỗ trên nền đá nham thạch.

Thiệu cau mày nói: "Những con bọ gậy này là ấu trùng của muỗi xương khô vùng Nam Cương. Khi còn là bọ gậy thì còn dễ đối phó, chúng chỉ ăn da thịt động vật, cũng không thể gây chết người. Tới khi trưởng thành, chúng chuyên hút não người và động vật, hộp sọ cho dù cứng đến đâu cũng có thể bị chúng đục thủng."

Nói cách khác, vừa nãy nếu Thiệu không đến kịp, đầu cậu sẽ bị muỗi khổng lồ chọc lỗ hút, như một trái dừa tươi ngon vậy đó.

Hồ nước phía sau bọn họ lại "ầm ầm" rung chuyển, ở giữa hồ, nơi cây cột vừa biến mất lại xuất hiện một xoáy nước sâu hun hút, cuốn Phùng kén nhộng vào cái động đen ngòm dưới đáy hồ, không rõ là trôi đi đâu mất tiêu rồi.

Từ vách núi hai bên bờ hồ phun trào hai cột nước vĩ đại và đổ đầy hồ nước. Chỉ trong phút chốc, hồ nước lại khôi phục vẻ tĩnh lặng vốn có, và còn lại vô số bọ gậy đang móc chặt vào đáy hồ và vách núi nên không bị cuốn trôi.

"Chết tiệt, tí nữa còn có chuồn chuồn khổng lồ không vậy? Định làm liên hoan côn trùng đấy hở?" Quảng Thắng bụm chặt bắp đùi bị thương, hùng hùng hổ hổ chửi bới.

Thiệu không hề đáp lời hắn, tiếp tục giữa lửa ma trơi và đi về phía trước.

Thuỷ Căn dìu Quảng Thắng dậy, đi theo Thiệu. Nhìn thấy vết thương của Thiệu còn đang chảy máu, cậu không kìm lòng được mà hỏi: "Ngươi… Ngươi không sao chứ?"

Cậu đang nói dở thì đã thấy vết thương của Thiệu chầm chậm tự khép lại. Coi bộ sau chuyến đi tới thôn Bốc Vu, người được lợi nhất chính là Thanh Hà Vương, linh lực tăng lên rất nhiều, tiết kiệm được không ít tiền thuốc men đấy nhỉ.

Đại ca Quảng Thắng thấy mà kinh hoàng, run bần bật hỏi: "Các… các ngươi là cái quái gì vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!