Chương 24: (Vô Đề)

Cảm giác tê dại còn chưa thoái lui, Thuỷ Căn đã bị người lay tỉnh. Chỉ thấy Thiệu bật cái đèn ở đầu giường, vẻ mặt kỳ quái nhìn cậu, khuôn mặt hai người kề sát.

"Làm… làm sao?"

"…" Thanh Hà Vương cũng không nói gì, chỉ chậm rãi cúi đầu nhìn hạ thân hai người.

Khi xuất phát, để tránh tai mắt người khác, Thuỷ Căn và Thiệu đều cởi tù phục, thay quần áo mà Phùng cục trưởng đã phái người đi mua, vì mua vội, nên hình như chỉ nhìn kích thước, không để ý kiểu dáng.

Lúc mở túi đồ lót ra, mới phát hiện kiểu dáng quần lót là hình tam giác nho nhỏ hết sức quyến rũ.

Điều này làm cho Thuỷ Căn trước giờ mặc toàn thổ sản quần đùi rộng rãi cảm thấy rất không quen, cuối cùng kết luận rằng người thì được ra khỏi ngục giam, mà "tiểu đệ đệ" thì lại bị bắt nhốt. (chết cười =)))

Xem ra Thanh Hà Vương lại càng không quen, cũng không biết cởi nội khố lúc nào, để loã mà ngủ.

Bây giờ thì hay rồi, lần này mộng xuân, "tiểu căn nhi" khí phách hiên ngang hùng dũng oai vệ mà vượt ngục, cư nhiên lại khó khăn lộ ra đầu màu hồng nhạt từ chỗ lưng quần chật chội.

Chết người là ở chỗ, vừa nãy dịch thể bắn ra không chỉ làm bẩn nội khố của cậu, mà đa phần phun tới chỗ đó của Thiệu, làm đám lông đen sẫm của Vương gia vừa ẩm ướt vừa sáng loáng.

Thêm vào đó, dưới ánh nhìn chăm chú, một đống dịch thể không xác định nom giông giống sữa bò đang thoải mái một đường từ rừng rậm um tùm đen nhánh "rơi tự do" xuống ga trải giường.

Thuỷ Căn chỉ cảm thấy một đống lửa bốc lên hừng hực trên mặt, cháy thui không kém gì Phùng thịt nướng luôn.

Cậu luống cuống bật dậy, rút khăn giấy ở đầu giường, đưa tới giữa khố của Thiệu để lau, không ngờ mới lau vài cái đã khiến người ta trướng lên.

Thuỷ Căn luống cuống tay chân. Dùng khăn lau cũng không được, mà rút tay lại cũng không xong.

Nhưng Thiệu lại không xấu hổ, duỗi hai chân thoải mái dựa vào đầu giường: "Ngươi mơ thấy cái gì? Bắn đến mức nửa cái giường đều bị ngươi làm bẩn."

Mặc dù bị Thiệu làm một lần, nhưng Thuỷ Căn về mặt tâm lý vẫn còn là một xử nam thuần khiết. Tiểu hài tử chưa từng có kinh nghiệm ở ký túc xá trường, càng không có khả năng cùng một lão quỷ nói chuyện mộng xuân hoang đường của bản thân, chỉ có thể vác khuôn mặt như in dấu bánh nướng, chạy đến phòng vệ sinh giặt sạch quần.

Phùng cục trưởng rất là keo kiệt, không thèm chuẩn bị cho hai người quần áo để thay. Gian phòng của cậu và Thiệu lại bị khoá trái ở bên ngoài, từ bên trong tuyệt đối mở không ra. Chẳng nhẽ lại gọi phục vụ phòng đưa đồ lót lên? Tiểu hài tử thà để trần cũng quyết không gọi.

Sau khi giặt xong, Thuỷ Căn xé một đống giấy vệ sinh bao lấy quần lót ẩm ướt ra sức vắt, với hy vọng giấy thấm bớt nước, ngày hôm sau có đồ lót khô ráo để mặc.

Thiệu đứng trước cánh cửa khép hờ, ngắm cảnh Thuỷ Căn hai cái mông tròn tròn trần trụi bận tới bận lui, đột nhiên cảm thấy có chút bực bội.

Thật vất vả hồi lâu, Thuỷ Căn mới phơi xong quần. Đầu tiên, cậu lo lắng nhìn Thiệu, vừa che hạ thân vừa bước nhanh đến giường rồi vén chăn lên, giống như cá trạch mà lẩn vào trong.

Thuỷ Căn đem chăn trùm kín đầu, nhưng qua kẽ hở, nhận thấy đèn trong phòng vẫn sáng trưng.

Không lâu sau, có bóng người di chuyển, Thiệu đã đi về phía giường cậu.

Không đợi Thuỷ Căn phản ứng, hắn đã bắt đầu bò lên.

"Gì chứ! Ngươi… ngươi đi xuống." Thuỷ Căn nghiêng người thoáng thấy cái gậy kia của Thiệu còn đang trong trạng thái như trường thương, cuống quít rụt vào trong.

Thiệu bắt lấy tay cậu: "Ngươi gào cái quỷ gì đó, ta sẽ không làm gì ngươi cả."

Nói xong liền xoay ngươi, nửa đè lên người hài tử, ép hai cái phía dưới lại một chỗ thuận tiện xoa nắn.

"A…" Do dư vị của cảnh trong mơ, cho dù là cọ xát qua loa cũng khiến người ta khó mà chịu được.

Chưa được vài cái, Thuỷ Căn đã hạ vũ khí đầu hàng trước tiên, sau đó Thiệu cũng gầm nhẹ một tiếng, bắn lên bụng Thuỷ Căn.

"Ngươi… ngươi con mẹ nó cút xuống cho ta!" Vành mắt Thuỷ Căn đỏ hồng, cũng không biết là vì sảng khoái hay uỷ khuất nữa.

Thiệu hơi phật ý, nhướn lông mày nói: "Cũng có làm gì ngươi đâu, chỉ đùa giỡn với nhau một chút, coi ngươi kìa, còn muốn đâm đầu xuống giếng nữa chắc?"

Thuỷ Căn tức khí, xốc chăn lên: "Đùa giỡn? Có ai lại đùa giỡn như thế sao? Lúc ngươi còn sống, tóm được ai cũng đùa giỡn thế hả?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!