"Ma Tước tuy nhỏ, ngũ tạng câu toàn" (chỉ sự vật tuy nhỏ nhưng nội dung
lại đầy đủ). Dùng lời này để hình dung Quân huyện là cực kỳ thích hợp.
Địa phương này tuy nhỏ, nhưng thời xưa lại là vùng được các binh gia
coi là trọng yếu, nhất định phải chiếm được. Tên những trận đánh nổi
danh được nhắc tới trên sử sách, mười cái thì có tới chín là có liên
quan đến Quân huyện. Nơi đây nằm giữa núi non, có một dãy núi như một
con cự long tung hoành đông tây đem Quân huyện chia cắt thành hai nửa.
Xưa kia, những nữ hài được gả đến bên kia núi, muốn về nhà mẹ đẻ thì
phải trèo đèo lội suối rất cực nhọc. Bởi vậy lúc xuất giá, tiếng khóc
đều vô cùng bi thương, khiến cho mẫu thân thường theo phong tục dặn dò
một câu: "Con gả cho nhà đó thì tốt rồi, đừng quay về, đừng quay về
nữa." Nói câu này không phải vì sợ nữ nhi tương lai bị nhà chồng ghét bỏ mà là sợ nữ hài về nhà mẹ đẻ lúc đi qua sơn đạo gặp chuyện ngoài ý
muốn. Nói vậy cũng đủ thấy sơn đạo này thật không bình thường.
Có câu: "Nhất tướng công thành, vạn cốt khô"(1), nghìn năm qua tướng sĩ
chết trận tại Quân huyện nhiều không kể xiết. Nếu như đem gom xương cốt
lại có thể chất thành cả một ngọn núi. Không biết có phải bởi vì chết
tha hương không mà oan hồn nhiều vô số. Chẳng biết từ lúc nào, luôn luôn có người mất tích một cách thần bí khi đi qua sơn đạo này. Lâu dần, dân bản xứ cũng hình thành thói quen, khi muốn vượt qua núi thì nhiều người tập trung lại một lúc, chọn giờ lành, dương khí đang thịnh. Rồi lại
thỉnh đạo sĩ đốt nhang mở đường cầu phúc, dùng rất nhiều giấy tiền rải
trên đường đi, xem như là chuộc tội với những Quỷ hồn kia để đường đi
được bình an. Sau đó cùng nhau rung chuông nhanh chóng vượt qua núi.
Kỳ thực nếu suy nghĩ kỹ lưỡng, làm gì có quỷ thần chứ, bất quá núi cao
rừng rậm, sợ là dã thú, độc trùng nào đó ẩn nấp, hại người đi đường đơn
lẻ. Nhiều người cùng nhau đi, hơn nữa lại cùng đốt nhang, rung chuông,
tự nhiên sẽ ít độc trùng, dã thú dám lại gần. Vì sự thiếu hiểu biết nên
thói quen này vẫn là cách giải quyết duy nhất kéo dài đến nay. Bất quá
với sự phát triển không ngừng của khoa học hiện tại, hủ tục này cũng dần biến mất...
Thành phố đã trích vốn cho Quân huyện, muốn xây một con đường nối từ bắc xuống nam. Ngày trước đi đường mất đến một giờ đồng hồ, sau khi đường nhựa đã hoàn thành thì
chỉ cần năm phút xe máy là đi qua. Xây cầu làm đường vốn là việc tích
đức thế nhưng hết lần này đến lần khác lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra …
"Ngô Thủy Căn! Thằng nhãi con mày muốn chết à!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!