Chương 3: Ngạo cốt trinh tâm kinh nữ sắc - Vong niên tri kỷ kết kim lan

Nam Sơn không phải mà ngọn núi cao nhất Thiểm Tây, nó chỉ nổi tiếng nhờ cánh rừng cây xinh đẹp. Nhưng giờ đây phủ tuyết dầy trên cành lá, che mất vẻ kỳ tú vốn có.

Hàn Tiên cõng thân hình nặng một trăm sáu chục cân của Kiếm Vân, cùng Bạch Hổ lão nhân lướt nhanh lên núi. Đã bốn năm nàng không trở lại nơi này.

Nhìn cảnh vật thân yêu chẳng khỏi mủi lòng.

Gần đỉnh núi có một bình đài rộng hàng trăm mẫu, trên ấy là một sơn trang lộng lẫy, đồ sộ và uy nghiêm. Đại môn sừng sững cao hai trượng, bốn chữ Thần Bí sơn trang cẩn bằng đá đen, trên nền vân thạch trắng, càng làm tăng vẻ lạnh lùng.

Bốn tên môn đồ gác cổng mừng rỡ định chào hỏi, kịp thấy vẻ mặt sầu khổ của Hàn Tiên, bọn chúng lặng lẽ mở cửa nghiêng mình thi lễ.

Hàn Tiên cõng Kiếm Vân vào hiên đại sảnh, đứng trước đồng cổ, vung dùi đánh liền chín tiếng. Trống đồng vang lên như sấm dậy. Một khắc sau, cửa đại sảnh mở ra. Dù mới đầu Ngọ mà đèn nến sáng choang, dọc theo đại sảnh là hai hàng người đông đúc ước bốn trăm cao thủ.

Họ nhìn Hàn Tiên với vẻ yêu mến.

Phần cuối đại sảnh cao hơn tiền sảnh khoảng nửa trượng, trang trí huy hoàng lộng lẫy như chốn Hoàng thượng ngự triều. Trên cổ đại ỷ lót gấm là một lão nhân thanh bào tuổi bát tuần, đội mũ triều thiên, râu tóc bạc nhưng da mặt trắng hồng, mịn màng không một nếp nhăn.

Cạnh ông là một thiếu phụ tuổi tác khó đoán. Nếu bảo nàng hai mươi hay bốn mươi cũng đều chẳng sai. Nhan sắc nàng đáng bậc mẫu nghi, thiên kiều bá mị không sao tả xiết.

Bạch Hổ lão nhân đứng vào hàng người đầu tiên, mặc cho Hàn Tiên cõng Kiếm Vân trèo lên bảy bậc tam cấp.

Nàng đặt Kiếm Vân nằm trước án thư, quỳ xuống thi đại lễ :

- Tiểu tôn nữ Hàn Phụng Hương khấu khiến nội tổ cùng di tổ.

Môn chủ Thần Bí môn cười nhạt bảo :

- Ngươi định đem tên tiểu tử sắp chết này đến phó ước đấy ư?

Phụng Hương nghiêm giọng đáp :

- Trong giao ước không nói rõ rằng người ấy sắp chết hay không? Nếu nội tổ không sợ thua cuộc thì cứ cứu chàng tỉnh lại.

Bằng không, tiểu tôn nữ chẳng dám ép.

Hắc Lư đạo trưởng vòng tay nói vọng lên :

- Hàn đại ca, tiểu đệ xin lấy đầu bảo chứng rằng Liễu Kiếm Vân chẳng phải kẻ tầm thường.

Bạch Hổ lão nhân tiếp lời :

- Nếu gọi hắn là kỳ nhân xuất thế cũng chẳng sai.

Lão Môn chủ vuốt râu cười cao ngạo :

- Được! Nếu nhị vị lão đệ đã nói thế, ta sẽ thử xem hắn là người thế nào?

Lão ra hiệu cho Môn chủ phu nhân và Hàn Tiên vào trong rồi bước xuống, bỏ vào miệng Kiếm Vân bảy viên linh đan trắng như tuyết, lại điểm vào các đại huyệt trên thân trước.

Nửa khắc sau, chàng hồi tỉnh, lồm cồm ngồi dậy, nheo mắt nhìn quanh. Thấy Môn chủ tướng mạo tôn quý, uy nghiêm như Thiên tử, chàng sanh lòng kính ngưỡng, sụp xuống thi lễ :

- Vãn bối Cổ Kiếm Vân xin bái kiến.

Dám hỏi đây là chốn nào?

Lão Môn chủ cười sang sảng đáp :

- Đây là Thần Bí sơn trang trên núi Nam Sơn. Còn lão phu là Võ Lâm Chí Tôn Hà Thiên Đông.

Bạch Hổ lão nhân nói vọng lên :

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!