Chương 23: Tráng sĩ nhất khứ hà thời phản - Tử địa thùy tri hữu cố nhân

Thanh kiếm nóng như lửa lập tức khoét sâu da thịt, đi dần vào, đốt cháy những sợi gân cổ và làm tê liệt hệ thần kinh lên não.

Quái điểu đau đớn kêu vang, làm chấn động cả sơn trấn, dân chúng kéo cả ra đường để xem. Cuối cùng nó mất tri giác, không vỗ cánh nữa và rơi xuống như tảng đá ngàn cân.

Mọi người rú lên sợ chàng hiệp sĩ kia sẽ tan xương nát thịt. Nhưng Kiếm Vân cơ trí tuyệt luân đã kịp ấn mạnh vào thân quái điểu, lấy đà bốc trở ngược lên, đáp xuống một ngọn cây cao ngất bên đường.

Xác của con vật càng rơi xuống nhanh hơn, giáng xuống đường quan đạo, làm chấn động cả nhà cửa trong sơn trấn. Nó giãy giụa một cái rồi bất động.

Bách tính hoan hô vang dội, chạy đến xem con quái vật đã giết hại người thân của họ. Có mấy chục người không dằn được cơn phẫn nộ, đấm đá vào xác ác điểu.

Kiếm Vân từ ngọn cây nhảy xuống đáp lên lưng nó, thu hồi bảo kiếm. Trông chàng hiên ngang như thiên tướng. Mọi người quỳ xuống lạy như tế sao.

Lão thủ lãnh phường săn bỗng cất tiếng hỏi :

- Lúc nãy tráng sĩ xưng họ Liễu, vậy có phải chính là Liễu phò mã, người đã diệt kình ngư năm xưa đấy không?

Chàng mỉm cười gật đầu.

Bách tính hân hoan vì được diện kiến người anh hùng đã trở thành nhân vật truyền thuyết dân gian.

Bọn tiểu đồng trong sơn trấn nhảy múa hò hét :

- Liễu tráng sĩ! Liễu tráng sĩ!

Khương Văn đứng ở ngoài xa vuốt râu gật gù.

Kiếm Vân phải mất đến hai khắc mới thoát sự lôi kéo, mời mọc của dân chúng. Ai cũng muốn được chàng làm khách một lần.

Khương Văn dắt ngựa đến, hai người từ tạ rồi lên dường. Nhân dân đứng nhìn theo vẫy chào cho đến lúc họ khuất sau cánh rừng.

Kiếm Vân thấy họ Khương không hề tán dương và cũng chẳng nhắc gì đến chuyện vừa qua, chàng rất hài lòng. Họ tiếp tục đàm đạo chuyện đời để quên cảnh đường dài.

Chàng đã đến Thanh Hải một lần để tiêu diệt bọn Diêm Vương hội ở núi Côn Luân. Nhưng lần ấy chàng đi đường Tứ Xuyên, đến miền Nam Thanh Hải, vì vậy không rành lộ trình lắm.

Cũng may, Khương Văn là người thông thuộc đường lối nên chẳng lo đi lạc.

Sáng sớm hôm sau, hai người vượt ranh giới, đi vào địa phận đất Thanh. Còn cách thành Trang Ba vài dặm, đường quan đạo tấp nập người qua lại.

Ngoài những đoàn người ngựa của bọn thương nhân, còn có những nông dân gánh gồng rau quả vào thành để bán.

Chàng cho ngựa đi rất chậm nhưng phía trước mặt lại có hai kỵ mã đang phi đến rất mau.

Bỗng đứa tiểu đồng tóc trái đào đang lon ton bên cạnh một nữ nhân gánh rau, băng qua đường để nhặt một vật xinh xắn nào đó.

Mẹ nó thét lên kinh hoàng nhưng đã quá trễ.

Hai thớt ngựa không cách nào hãm kịp, cuốn đến, sắp sữa dẫm nát đứa bé.

Nhưng Kiếm Vân đã như ánh chớp lao đến ôm chặt lấy tiểu hài vào lòng, đưa lưng hứng chịu những cú đạp như trời giáng của hai con ngựa.

Chúng gõ vó lên người chàng, vượt qua mấy trượng mói dừng lại được.

Hai kỵ mã xuống ngựa chạy lại xem xét thương thế của chàng. Họ là thám mã của triều đình.

Kiếm Vân đứng dậy, trao đứa bé lành lặn cho mẹ nó rồi phủi áo hỏi :

- Nhị vị đi đâu mà cấp bách quá vậy?

Họ ngượng ngùng nói :

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!