Mười ngày sau, chàng đến bờ sông Tương. Trời đã trở rét đậm, tuyết rơi phủ trắng hàng cây cạnh bờ và vạn vật. Thấy đò vẫn còn ở tít mạn Đông, chàng bước vào phạn điếm gần đấy ăn trước.
Kiếm Vân không uống rượu, nhưng khi tiểu nhị dọn cơm canh lại có kèm bình rượu nhỏ, chàng mỉm cười uống thử một chung.
Kim Ưng chắc không bắt được con thỏ nào nên hạ cánh bước vào đòi ăn. Kiếm Vân gọi cho nó hai cân thịt bò sống. Thực khách trong quán trầm trồ khen ngợi con chim quý.
Ăn xong, thoáng thấy đò đã đến giữa sông, chàng gọi tiểu nhị tính tiền rồi đứng lên bước ra khỏi quán.
Vừa đến cửa, chàng phát hiện có bàn tay thọc vào thắt lưng, chỗ chàng dắt túi bạc. Kiếm Vân không hề quay lại, nhưng bàn tay hữu của chàng đã nắm chặt cổ tay tên móc túi. Chàng ung dung dắt gã đi về phía bờ sông.
Đến nơi, chàng quay sang lạnh lùng bảo :
- Ngươi còn trẻ sao không kiếm việc lương thiện mà làm, lại học thói bất lương?
Thì ra đó chính là tên khất cái lúc nãy ngồi trước cửa phạn điếm. Mặt gã lem luốc nhưng đôi mắt tinh anh, linh hoạt.
Gã gượng cười, khoe hàm răng trắng tinh như ngọc :
- Xin đại ca tha cho một lần, tiểu đệ nhịn đói từ hôm qua đến giờ nên phải làm bậy.
Kiếm Vân nhìn sâu vào đôi mắt sáng, cảm nhận được vẻ thành thật nên buông tay gã ra, móc túi bạc trao cho gã một nén mười lượng :
- Ngươi cầm lấy chút bạc này mà ăn uống.
Nhưng đừng móc túi nữa, lỡ bị người khác bắt gặp sẽ bị đòn đấy.
Tiểu hóa tử nhận bạc cười khì khì :
- Đại ca quả là người rộng rãi, tiểu đệ tên gọi Hàn Tiên, dám hỏi danh tính đại ca.
Kiếm Vân cười mát :
- Ta là Cổ Kiếm Vân.
Hàn Tiên hỏi tiếp :
- Cổ đại ca định đi đâu?
- Giang Tây!
Hóa tử mừng rỡ bảo :
- Tiểu đệ cũng đang trên đường về Giang Tây. Hay đại ca cho tiểu đệ đồng hành được không?
Nụ cười của gã rất hồn nhiên và chân thật. Kiếm Vân suốt một thời thơ ấu chỉ làm bạn với Kim Ưng, nay gặp họ Hàn tính tình lanh lợi, hoạt bát, chàng sinh lòng cảm mến :
- Cũng được, nhưng đò đã sắp sang sông, ta chờ ngươi ăn sao kịp?
Hàn Tiên phì cười :
- Bên kia sông cũng có quán cơm, sang đấy ăn cũng được, tiểu đệ nhịn đói quen rồi.
Đò chật, hai người ngồi sát bên nhau, Kiếm Vân ngạc nhiên khi thấy họ Hàn lem luốt, y phục vá víu mà cơ thể không hề hôi hám.
Đến bờ Đông, hai người vào phạn điếm.
Kiếm Vân ngạc nhiên khi thấy Hàn Tiên gọi một lúc sáu, bảy món ăn, nhưng mỗi dĩa gã chỉ ăn vài miếng. Lúc tính tiền, Kiếm Vân không khỏi đau lòng khi thấy Hàn Tiên đã xài gần hết mười lượng bạc mà chàng cho gã.
Ra đến ngoài, Kiếm Vân mở bọc hành lý, lấy ra mười nén bạc trao cho họ Hàn, lạnh lùng bảo :
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!