Chương 11: Ưng Sơn xuất kiếm Liêu Đông tẩu - Bắc địa thần oai ngốc thiếu niên

Bạch Từ Linh gạt nước mắt vào thu xếp hành lý cho chàng. Kiếm Vân không đi ngựa mà dùng thân pháp Vạn Lý Phần Hương phi nhanh như gió.

Công lực chàng giờ đây thâm hậu gấp đôi, liên miên bất tuyệt nên chỉ sáng hôm sau đã vượt quãng đường bốn trăm dặm đến chân ngọn Ưng Sơn.

Từ xa chàng đã thấy mặt Đông dầy đặc hàng ngàn tên áo vàng đang cố tiến lên núi. Nhưng chung quanh sườn núi đầy dẫy hố chông, bẫy rập nên chúng tiến rất chậm.

Liêu Đông Tôn Giả mặc hồng bào đánh thẳng vào đường sơn đạo, nhưng La Hán tiểu trận do mười tám sư đệ của Thiên Nhất thần tăng trấn giữ, đã cầm chân được lão ma.

Thấy tình thế chưa có gì hung hiểm, chàng ngồi xuống sau một bụi cây vận công điều tức. Hơn khắc sau, dù chỉ mới hồi phục được tám phần, chàng vẫn phải xả công vì Tôn giả đã đẩy lùi được trận thế.

Huyền Băng chưởng lực đã phát huy tác dụng, khiến cơ thể các tăng nhân lạnh cóng, mất cả uy lực.

Chàng dùng thân pháp Kim Ưng Phiêu Phong, điểm chân vào đầu hoặc khí giới bọn môn đồ Kim Long bang, lướt nhanh đến sau lưng Quan Nghiêm Thần.

Nghe tiếng thuộc hạ la hét, lão nhảy lùi quay lại, thấy Kiếm Vân, lão bật cười ghê rợn :

- Lão phu tưởng ngươi sợ chết trốn biệt luôn rồi chứ?

Kiếm Vân lạnh lùng bảo :

- Đừng hống hách khó coi. Cái mạng chó già của ngươi nếu không có ta cầu xin Thánh thượng tha cho thì cũng đã tiêu từ lâu rồi.

Lão giận tím mặt quát lớn :

- Lão phu sợ gì lũ quan quân triều đình? Cùng lắm thì mộ quân tạo phản, như Tống Giang thuở trước. Với bản lãnh của ta, muốn lấy đầu hôn quân lúc nào chẳng được.

Kiếm Vân nghiêm nghị nói :

- Té ra ngươi nuôi cả dã tâm phản nghịch nên mới cấu kết với Mãn Châu. Hôm nay ta vì bách tính Trung Hoa mà diệt mầm đại họa.

Thanh Ngư Trường kiếm hóa thành ánh hào quang bay đến. Họ Quan cười nhật, vỗ liền bốn đạo chưởng phong lạnh lẽo, không cho chàng đến gần. Nhưng giờ đây, Kim Quang thần công của chàng đã đến mức đại thành.

Khí hàn băng đâu thể xâm nhập.

Quan Nghiêm Thần xuất liền mấy chục chưởng cách không, hao tổn chân nguyên mà đối phương chẳng hề suy suyển, dội ra rồi lại xông vào. Biết lão đã mệt mỏi, Kiếm Vân rung kiếm xuất chiêu Kiếm Luân Tinh Đấu, kiếm quang tỏa ra vạn đốm sao phủ kín địch thủ.

Lão biết Ngư Trường kiếm là khắc tinh của Huyền Băng chân khí nên không dám lơ là, ra chiêu Tuyết Mãn Hải Thiên. Chưởng kình lạnh như băng giá làm đông hơi nước trong không khí thành những bông tuyết nhỏ.

Trong lúc đấu trường mờ mịt vì hàn tinh và mưa tuyết, Kiếm Vân biến thế đánh chiêu

"Kiếm Chuyển Càn Khôn". Kiếm kình như sóng nối đuôi vỗ vào màn chưởng phong trắng đục, cuối cùng xóa tan vật cản lướt vào tâm thất đối phương. Tôn giả kinh hoàng trước chiêu kiếm thần kỳ, đảo bộ lui mau.

Nhưng đã quá muộn, Ngư Trường kiếm xuyên qua lớp cương khí hộ thân, rạch ba đường sâu hoắm nơi vai và ngực họ Quan. Lão gào lên đau đớn, vận toàn lực bốc thẳng lên không, xoay người tẩu thoát.

Kiếm Vân định đuổi theo thì vướng phải bọn môn đồ Kim Long bang. Chúng liều chết cản đường chàng.

Quần hùng nãy giờ tụ tập trên sườn núi quan chiến. Họ thấy Tôn giả mang thương chạy trốn thì mừng rỡ reo hò vang dội, ùa xuống chém giết bọn võ sĩ áo vàng.

Chúng chẳng còn dũng khí đâu mà chiến đấu khi Bang chủ đã bôn đào, nên nhất loạt bỏ chạy.

Thiên Nhất thần tăng cười rạng rỡ :

- May mà Liễu thí chủ xuất hiện đúng lúc, nếu không hậu quả khó lường.

Trong bốn vị trưởng bối Kim Ưng môn, chỉ mình Phiêu Phong thư sinh là không thương tích. Lão bước đến ôm chàng hân hoan bảo :

- Vậy là hiền điệt đã tìm được mật mãng xà, ta xin chúc mừng.

Mọi người kéo nhau lên tổ đường. Khu vực này đã xây dựng thêm rất nhiều nhà cửa bằng tre trúc để làm nơi cư trú cho hai ngàn cao thủ phe bạch đạo. Tường rào bằng thân cây rừng vững chắc, cao hơn trượng và có sàn cho lực lượng phòng thủ đi lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!