Chẳng qua là nàng cố nén tức giận bảo trì lễ nghĩa, phúc thân, "Gặp qua Sở vương điện hạ."
Ân Thiếu Hạo có chút mất kiên nhẫn, "Sao ngươi lại tới đây?"
Hoắc Như Ngọc không khỏi bị nghẹn, cắn cắn môi, ủy khuất nói: "Là cô cô cho ta lại đây thăm ngài! Nghe nói ngài b·ị th·ương, ta gấp đến độ không được." Bước nhanh đi lên trước, "Để ta nhìn xem, rốt cuộc b·ị th·ương nơi nào? B·ị th·ương nặng không?" Vì thấy Trưởng Tôn Hi vẫn luôn ngồi ở mép giường, không khỏi trách mắng: "Còn không tránh ra?"
Trưởng Tôn Hi mới lười gia nhập vòng chiến hỏa của bọn họ, đứng dậy muốn đi, nhưng váy lụa vẫn bị Sở vương đè chặt. Cũng lười nói mấy lời dây dưa với hắn, miễn cho Hoắc Như Ngọc nhìn nhiều lại gây khó dễ, dứt khoát rút trâm vàng, đặt trên váy lụa, sau đó "Xoẹt" một tiếng xé đi nửa mảnh, liền muốn nhấc chân rời đi.
"Ngươi đừng đi!" Ân Thiếu Hạo bắt lấy tay nàng, "Ngươi đi đâu? Đứng lại!"
Trưởng Tôn Hi nhíu mày nói: "Điện hạ, ngài đừng như vậy."
Ân Thiếu Hạo lại không chịu buông tay, "Không được đi!"
"Sở vương điện hạ!" Hoắc Như Ngọc thấy thế vừa ghen lại vừa bực bội, "Ngài đây là có ý gì?"
"Ý gì là ý gì?" Ân Thiếu Hạo một tay bắt lấy Trưởng Tôn Hi, một tay chỉ chỉ ngực mình, "Bổn vương b·ị th·ương, đương nhiên cần người hầu hạ bên cạnh." Không phải hắn nhìn không ra Hoắc Như Ngọc bực bội, mà là thật vất vả, mới dựa vào việc bản thân b·ị th·ương, hơn nữa lại gần hành cung, nên mới giữ được Trưởng Tôn Hi ở lại. Nếu cứ để nàng đi như vậy, chờ mình trở về Sở vương phủ, muốn ở riêng với nàng như vừa rồi thì rất khó khăn.
Hoắc Như Ngọc cắn cắn môi, "Có ta ở đây, ta cũng có thể hầu hạ mà."
Ân Thiếu Hạo lại nói: "Ngươi không biết đâu."
Hoắc Như Ngọc tức giận đến gan đau, lại không dám ầm ĩ quá mức với hoàng tử, đành phải phát tác với Trưởng Tôn Hi, "Ban ngày ban mặt, trên người Sở vương điện hạ có thương tích, ngươi có thể nào lại câu dẫn ngài ng·ay lúc này? Tiện tì nhà ngươi còn biết xấu hổ không vậy? Có biết hai chữ liêm sỉ viết như thế nào không?!"
Trưởng Tôn Hi nghe vậy nhíu mày, "Hoắc nhị tiểu thư, tốt xấu ngươi cũng là danh môn đại gia khuê tú, nói chuyện nên sạch sẽ một chút, bằng không quá thối, sẽ khiến người khác nghe xong ghê tởm!" Đắc tội nàng sao? Dù sao mình đã kết thù với Hoắc quý phi, Sở vương cứu mình, Hoắc Như Ngọc càng không có khả năng không oán hận, chỉ là trước mắt vẫn chưa biết mình là ai thôi.
Nàng tức giận càng tốt, mau đuổi mình đi nhanh đi.
Nếu không, cứ bên cạnh Sở vương như vậy, khẳng định tâm muốn gi·ết mình Hoắc Như Ngọc cũng đều có.
Hoắc Như Ngọc quả nhiên bị chọc giận, trách mắng: "Cút đi!"
Trưởng Tôn Hi lập tức phủi tay, "Buông ra!" Bực bội trừng mắt liếc Ân Thiếu Hạo một cái, "Sở vương điện hạ, xin ngài giơ cao đánh khẽ! Tha cho con tôm con tép như ta được không?" Các ngươi muốn gây, tự mình gây với nhau đi.
Hoắc Như Ngọc thấy thế càng thêm ghen ghét, kêu lên: "Điện hạ......"
"Ngươi cút đi!" Ân Thiếu Hạo nhìn nàng ta cả giận nói: "Bổn vương b·ị th·ương, muốn nghỉ ngơi, ngươi vào đây quấy rầy làm cái gì? Từ chỗ nào tới, thì về lại chỗ đó đi! Đi đi đi, đừng để bổn vương nói ra lời khó nghe."
Hoắc Như Ngọc tức giận đến sắp ngốc, chỉ vào Trưởng Tôn Hi, không thể nén giận hỏi: "Nàng là ai? Nha đầu thông phòng trong phủ ngài sao? Đáng để ngài che chở như vậy sao?" Vừa tức, vừa hận, nàng ở Hoắc gia thiên kim vạn quý, có từng chịu đựng uất ức như hôm nay đâu? Không khỏi căm giận nói: "Ta mới là vương phi ngài sẽ cưới hỏi đàng hoàng!"
Ân Thiếu Hạo không chút khách khí, cười lạnh nói: "Ngươi còn chưa qua cửa đâu? Gấp cái gì? Hoắc nhị tiểu thư."
"Ta gấp? Ta......" Hoắc Như Ngọc tức giận đến dậm chân, mình vốn là một đại cô nương chưa xuất các lại đây thăm vị hôn phu, cũng đã mang xấu hổ. Chính là cô cô một hai phải bắt mình lại đây, nói đây là cơ hội tốt, thừa dịp Sở vương b·ị th·ương, quang minh chính đại lại đây chăm sóc, tự nhiên có thể sinh ra vài phần tình ý.
Không nghĩ tới, vừa vào cửa liền thấy Sở vương cùng tiện tì kia câu kết làm bậy, giống lời đồn phong lưu háo sắc bên ngoài lan truyền!
Cái này cũng chưa tính, hắn còn vì một tiện tì răn dạy mình!
"Là cô cô buộc ta tới, ta mới không muốn tới......" Hoắc Như Ngọc tức giận vừa quay người, vừa khóc lóc chạy đi.
***Truyện chỉ đăng tại wattpad và facebook***
Trưởng Tôn Hi nhìn mảnh rèm châu đong đưa, quay đầu lại nhìn nhìn Ân Thiếu Hạo, cười lạnh nói: "Ngươi rõ ràng chính là ngại người hận ta quá ít, biến đổi biện pháp, lại tăng thêm vài người cho ta, sau này ngày nào đó ta bị người hại ch·ết ngươi mới vừa lòng."
"Ta sẽ không để cho người khác hại ngươi." Ân Thiếu Hạo quả quyết nói.
Trưởng Tôn Hi lạnh mặt cười không nói.
"Ấy dà muội muội tốt, ngươi đừng nóng giận." Ân Thiếu Hạo đổi sắc mặt dỗ dành nàng, bồi tội nói: "Vừa rồi là ta sốt ruột, ngươi lại không nói ngươi đi đâu, ta sợ ngươi vừa đi, sẽ không trở lại nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!