Nghĩ đến đây, Trưởng Tôn Hi ngước mắt hỏi: "Hoàng quý phi vẫn luôn mang theo khăn che mặt sao?"
"Không phải." Kim Châm lắc đầu,
"Lúc trước khi Hoàng quý phi còn làm tiệp dư, không mang khăn che mặt, chẳng qua bởi vì lúc ấy nàng cũng không được sủng ái, phân vị lại thấp, bên ngoài cũng không có bao nhiêu người gặp được nàng. Sau đó Phượng Nghi Cung xảy ra hỏa hoạn, nghe nói trên mặt Hoàng quý phi bị để lại sẹo, cho nên mới kiêng dè dùng khăn che mặt giấu đi dung nhan, sau đó càng không gặp người."
Mặt Hoàng quý phi có sẹo?
Trưởng Tôn Hi đột nhiên nhớ tới Phụng Châu, dưới khóe mắt, cũng có một vết sẹo nho nhỏ. Chắc hẳn thương thế Hoàng quý phi, chỉ sợ càng sâu, càng thảm hơn, cho nên mới không muốn để người ngoài thấy dung nhan.
Nhưng mặc dù dung nhan nàng đã hủy, tiếng nói cũng hư, hoàng đế vẫn rất sủng ái nàng.
---- vậy nàng càng hẳn là Hứa thị.
Bởi vì đối với một nữ tử bị hủy dung, hoàng đế không có khả năng sinh lòng ái mộ, còn sủng ái nhiều năm như một ngày. Chỉ có nữ tử kia là tình đầu của hắn, người trong lòng hắn, mới có khả năng giải thích hết thảy.
Kim Châm nói: "Bất quá tuy rằng phân vị Hoàng quý phi tôn quý, nhưng dường như thân thể bị hao tổn, vẫn luôn lánh đời không ra. Sau trận hỏa hoạn năm ấy, không còn tham dự bất luận trường hợp náo nhiệt nào hết."
Dừng một chút, "Hôm nay cũng xem như lần đầu."
Trưởng Tôn Hi nhẹ nhàng gật đầu.
Trong lòng cân nhắc, hành vi của Hoàng quý phi bỗng nhiên khác thường, bởi vì lo lắng Giang Lăng Vương b·ị th·ương sao? Chỉ là trước đó, lần Giang Lăng Vương bị Sở vương sợ tới mức té ngã, khi mình đi Phiếm Tú Cung, Hoàng quý phi dường như rất lạnh nhạt với Giang Lăng Vương.
Chẳng lẽ là, Hoàng quý phi nhớ mãi không quên chồng trước, trong lòng rất chán ghét việc hoàng đế chiếm đoạt thần thê, cho nên không thích Giang Lăng Vương?
Trưởng Tôn Hi cũng không quá rối rắm điểm này.
Mặc kệ Giang Lăng Vương có phải đệ đệ khác cha với mình hay không, đều không sao cả, mình cũng không tính gả cho hắn, căn bản là không cần để ý bí mật hoàng thất này.
Nhưng lại rất rối rắm với thân phận Hoàng quý phi, đủ loại dấu hiệu đều đang cho thấy nàng là Hứa thị,
---- hoàng đế vẫn luôn cho mình và Giang Lăng Vương thân cận, lại cũng không nhắc mình gả cho Giang Lăng Vương.
Hơn nữa hôm nay khi Hoàng quý phi hỏi chuyện, hoàng đế còn thúc giục, bảo mình nhanh chóng nói với Hoàng quý phi không có việc gì, chỉ khi nàng là mẫu thân ruột Hứa thị của nguyên chủ, mới có thể giải thích thông.
Nhưng……, lại có một chút quái quái.
Nếu nàng là Hứa thị, vì sao lại không cho mình cảm giác thoải mái?
Mình còn nhớ, lần đầu tiên đi Phiếm Tú Cung, ánh mắt Hoàng quý phi dừng trên người mình lại rét căm căm, quả thực như băng lăng, nói gì đến mẹ ruột yêu thương nữ nhi? Chẳng lẽ nói, Hứa thị bởi vì cảm thấy thẹn, cho nên ngay cả nữ nhi ruột thịt cũng không muốn gặp?
Nhưng lại không phải nữ nhi làm sai, giận chó đánh mèo cũng quá gượng ép.
Trưởng Tôn Hi không khỏi than khẽ.
Mắt thấy Sở vương ngừng nghỉ, Hứa Tường đã ch·ết, Vô Ưu b·ị th·ương, Phần Quốc trưởng công chúa cũng sắp bị đuổi ra kinh thành, sao lại nhảy ra thêm một Hoàng quý phi thần bí khó lường này chứ? Cuộc sống này, lại không có một ngày ngừng nghỉ.
Bất quá nghĩ tới nghĩ lui, Hoàng quý phi là mẹ ruột nguyên chủ cũng tốt, ít nhất nàng sẽ không hại nữ nhi ruột của mình.
Một đêm qua đi, Trưởng Tôn Hi trằn trọc khó ngủ.
***Truyện chỉ đăng tại wattpad và facebook***
Ngày kế thức dậy đầu óc có vài phần choáng váng, dựa vào tuổi trẻ, rửa mặt bằng nước lạnh tỉnh táo lại không ít, ăn sáng xong, thần thái lại sáng láng.
Ngày hôm qua chỉ là nghi thức mở màn Thú Liệp Đại, hôm nay chính thức bắt đầu các loại hoạt động, đánh mã cầu, bắn tên, thi săn mồi, cùng với các màn biểu diễn ca vũ khúc nghệ, vô cùng náo nhiệt.
Trưởng Tôn Hi vẫn luôn ở trong lều lớn của hoàng đế, tiết mục gì cũng chưa đi xem, rốt cuộc vẫn là mạng nhỏ quan trọng hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!