Chương 86: Phong vân

Hoàng đế nghe vậy có hơi ngạc nhiên.

Trong mắt Giang Lăng Vương cũng toát ra vẻ ngoài ý muốn.

Trưởng Tôn Hi cúi đầu, không dám đánh giá thần sắc Hoàng quý phi, chỉ là trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái.

Hoàng quý phi không phải vẫn luôn mặc kệ sự đời sao? Sao đột nhiên lại muốn chăm sóc Vô Ưu công chúa? Chẳng lẽ trong đó, còn có ẩn tình nào mình không biết?

Đang lúc rối rắm, chỉ nghe Hoàng quý phi lại nói: "Năm đó lúc thần thiếp tiến cung, Hoàng hậu nương nương vẫn luôn chăm sóc thần thiếp, thần thiếp còn chưa kịp báo đáp, Hoàng hậu nương nương cũng đã không còn nữa. Hiện giờ thần thiếp thay nàng dạy dỗ Vô Ưu một ít ngày, cũng là việc nên làm."

Sờ sờ đầu Giang Lăng Vương, "Con luôn luôn cô đơn, có muội muội bên cạnh nói chuyện, cho con đỡ tịch mịch.

"Giang Lăng Vương mới không cần Vô Ưu công chúa làm bạn, nhưng lại không dám cự tuyệt. Hoàng đế tựa như đang cân nhắc do dự, trầm mặc một hồi không nói. Hoàng quý phi thở dài thật sâu,"Thần thiếp chỉ muốn phân ưu cho Hoàng thượng, không có ý khác, nếu Hoàng thượng không tin được thần thiếp thì thôi đi."

Hoàng đế giải thích: "Trẫm không phải không tin nàng, mà chỉ lo lắng tính tình Vô Ưu quá bướng, chỉ sợ sau này lại khiến nàng tức điên thôi.

"Muốn nói nàng đưa Vô Ưu đi vì thủ đoạn nào đó, vậy không có khả năng, không nói nàng làm người không đến mức ti tiện như thế, mà cho dù muốn động tay chân cũng nên phủi sạch hiềm nghi mới đúng, nào có đặc biệt kéo đến bên cạnh mình để giở trò? Nghĩ đến ngoại trừ việc quản giáo Vô Ưu thay Bạch hoàng hậu, cũng có kiềm chế nàng đôi chút. Hoàng quý phi không để bụng,"Một tiểu nha đầu như nàng có thể có bao nhiêu không tốt? Cho dù bướng bỉnh cũng có giới hạn."

Hoàng đế cười lạnh một tiếng, "Đó là nàng không biết……" Thật sự là nhịn không được tức giận trong lòng, kể lại chuyện lúc trước,

"Nếu không phải nàng giở thủ đoạn với trẫm, sao lại có thêm một Phó tài tử?! Quả thực vô pháp vô thiên."

Mũ tiêu sa trên đầu Hoàng quý phi chấn động không thôi, giật mình nói: "Hoàng thượng nói là, Vô Ưu nàng……"

"Nghịch tử!"

Hoàng đế cả giận nói: "Lần này nàng bị thương, chỉ sợ cũng là do trời phạt!

"Trưởng Tôn Hi nghe hoàng đế nhắc đến việc kia, lại có chút liên quan đến mình, tâm tình thật quái dị nói không nên lời. Hoàng đế, Hoàng quý phi cùng Giang Lăng Vương là người một nhà, vậy còn mình……, xem như là cái đuôi Hoàng quý phi mang từ nhà chồng trước đến sao? Hay là người được cha kế cùng đệ đệ khác cha ái mộ, quả thực loạn thành một nồi cháo. Hoàng đế nói với Hoàng quý phi một trận, cuối cùng đập bàn, đưa Vô Ưu công chúa về điều dưỡng tại Phiếm Tú Cung. Hoàng đế nói:"Thú Liệp Đại phỏng chừng còn phải náo nhiệt thêm nửa tháng, nàng ở trong cung, phải thêm nhọc lòng vài phần với thương thế của Vô Ưu, vất vả cho nàng. Sau này nếu nó thành thật nghe lời, ở lại Phiếm Tú Cung cũng không sao.

Vẫn ngang bướng khó dạy, chọc nàng tức giận, vậy vẫn nên để trẫm tự dạy dỗ."

Hoàng quý phi nhẹ nhàng gật đầu, "Được, đều theo ý Hoàng thượng.

"bộ dáng rất nhu hòa dịu ngoan. Cái này làm cho hoàng đế càng có thêm vài phần nhu tình với nàng, dặn dò nói:"Ngàn vạn đừng quá sức hay tức giận với Vô Ưu, những chuyện vất vả đó, đều giao cho nhũ mẫu cùng các cung nhân của nàng là được.

"Trưởng Tôn Hi cúi đầu nghe, nghĩ nếu không phải bận tâm mình cùng Giang Lăng Vương còn ở đây, nhu tình của hoàng đế phỏng chừng càng tăng thêm. ---- cảm giác trong lòng càng thêm quái dị không thôi. Hoàng quý phi lại nói vài câu, liền đứng dậy nói:"Hoàng thượng cứ bận việc, thần thiếp đưa Vô Ưu trở về trước.

"Giang Lăng Vương tuy rằng không tình nguyện, cũng không thể phản đối. Trước khi đi, lặng lẽ xin lỗi Trưởng Tôn Hi,"Sau này ta không bao giờ để ngươi làm chuyện nguy hiểm nữa. Ngươi cũng để ý một ít, ngàn vạn đừng rời khỏi phụ hoàng, miễn cho bị người ám toán.

Ta đưa mẫu phi trở về trước một chuyến, ngày mai lại đến tìm ngươi."

"Điện hạ, ngài mau đi đi.

"Trưởng Tôn Hi thầm nghĩ, sau này không bao giờ tới tìm mình mới tốt. Giang Lăng Vương buồn bực không vui rời đi. ***Truyện chỉ đăng tại wattpad và facebook*** Trở về Phiếm Tú Cung, Hoàng quý phi dặn dò:"Sắp xếp cho Vô Ưu công chúa tại hậu điện."

Vô Ưu công chúa bởi vì trên người có thương tích, vừa đau vừa giận, hơn nữa trong lòng có khí, không khỏi la to: "Ta……, ta muốn gặp phụ hoàng! Ta muốn……" Vừa kêu to, vừa đau đến hút khí lạnh,

"Ai da! Ô ô……, đau, đau đau đau……" Nước mắt cũng chảy ra ào ạt không ngừng, "Ô ô, phụ hoàng báo thù cho ta."

Trong lòng thật sự là rất bực bội oán hận.

Phần Quốc trưởng công chúa bất quá là tỷ tỷ khác mẹ của phụ hoàng mà thôi, nàng làm hại mình gãy tay gãy chân, cư nhiên chỉ xử phạt thu hồi đất phong cùng hộ vệ của nàng?! Nếu nói như vậy, chẳng lẽ sau này mình cũng có thể đi gi•ết vài người?

Trong lòng lại oán hận, phụ hoàng bởi vì mình từng hạ thôi tình dược cho người, nên bỗng nhiên không còn yêu thương mình nữa.

Nhất định, nhất định là Trưởng Tôn Hi châm ngòi!

Đúng! Sau này mình muốn gi·ết nàng!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!