Hả? Kỹ thuật của mình cũng thật tốt quá đi.
Trưởng Tôn Hi thử nhẹ nhàng dời tay, hoàng đế không lên tiếng, lại dừng, hoàng đế vẫn không nói gì, xem ra thật sự đã ngủ rồi. Không khỏi lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, tay chân nhẹ nhàng, tìm một cái chăn mỏng trên giường đắp cho hoàng đế, sau đó rón rén đi ra ngoài.
Hơn nữa, gặp mặt hoàng đế cũng thật nhiều lần, nhưng đều không dám mở to mắt nhìn hắn.
Sắp đến cửa, nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua.
---- không khỏi ngạc nhiên ngơ ngẩn.
Trời ạ! Trưởng Tôn Hi tức khắc sững sờ ngay lập tức.
Khuôn mặt hoàng đế lạnh lùng mà nghiêm nghị, phảng phất như ngọn núi cô độc trong ngàn vạn đỉnh núi, cao cao không người với tới, cùng khí thế đế vương quanh thân hợp lại càng tăng thêm sức mạnh. Đây hẳn cũng không hiếm lạ.
Nhưng hai hàng lông mày thon dài như lưỡi kiếm, hơi hơi chếch về khóe mắt, cùng với sóng mũi cao thẳng, môi hơi mỏng, hơi giống một người nha.
Không phải người khác, chính là tiểu thái giám mi thanh mục tú đã gặp lần trước.
Đây là có chuyện gì? Trưởng Tôn Hi có chút không phản ứng kịp.
Chu Tiến Đức ở bên ngoài vẫy tay, nhỏ giọng hô: "Trưởng Tôn tư tịch……
"Trưởng Tôn Hi tâm tình cổ quái đi ra. Chu Tiến Đức thử hỏi:"Hoàng Thượng đâu?
"Vẻ mặt có chút khẩn trương. Trưởng Tôn Hi thất thần nói:"Ngủ."
"Ngủ?!
"Chu Tiến Đức mở to hai mắt nhìn, sau đó từ trên xuống dưới đánh giá nàng, y phục chỉnh tề, tóc mai không rối, không giống bộ dạng đã hưởng ân mưa móc. Chính là, Hoàng Thượng ngủ một mình bên trong ngủ là sao? Hoàng đế đặc biệt chọn thời gian nhàn rỗi lại Ngự Thư Phòng này, không phải vì gặp nàng sao? Vậy mà lại ngủ! Trưởng Tôn Hi bị hắn nhìn đến có chút bực,"Hoàng Thượng mệt mỏi, ngủ một lát.
"Vừa quay người, tự mình đi phòng cạnh bên. Chu Tiến Đức vội vàng đuổi theo, cười nói:"Trưởng Tôn tư tịch……" Cười giải thích,
"Ngươi không biết, Hoàng Thượng mấy năm nay có tật đau đầu, vẫn luôn khó ngủ trưa, nhiều nhất chỉ nhắm mắt lại dưỡng thần. Hôm nay lão nô đột nhiên nghe nói Hoàng Thượng ngủ, cảm thấy vô cùng hiếm lạ."
Nô cái gì mà nô? Mình lại không phải phi tần nương nương, làm sao xứng để đại tổng quản ngự tiền tự xưng lão nô? Trưởng Tôn Hi muốn trừng mắt liếc hắn một cái, lại không thích hợp, chỉ có thể quay đầu đi cầm sách, "Ta có chút mệt, nghỉ một lát."
Chu Tiến Đức cân nhắc trong lòng một vòng.
Nếu hoàng đế coi trọng sắc đẹp của nàng, lâm hạnh nàng, vậy cũng không tính hiếm lạ. Chính là không nhận ra được, vị Trưởng Tôn thị lại có thủ đoạn như thế, giúp hoàng đế xoa bóp vài cái, lại có thể khiến hoàng đế ngủ sâu. Nếu nàng lại bò lên giường hoàng đế, vậy chẳng phải càng thêm khó lường?
Ngẫm nghĩ lại, bảo hộ và chú ý của hoàng đế đối với Trưởng Tôn thị, so với nương nàng, cũng chỉ có hơn chứ không kém. Vị này lại là đại khuê nữ thanh bạch, không giống Hứa thị sớm đã gả cho người, không chừng còn có tạo hóa lớn nào khác đâu.
Nghĩ như vậy, cho nên càng thêm khách khí với Trưởng Tôn Hi, xoay người rót trà cho nàng, "Trưởng Tôn tư tịch xoa bóp cho Hoàng Thượng lâu như vậy, nhất định vừa mệt vừa khát, uống ly trà giải khát đi.
"Trưởng Tôn Hi tuy rằng không biết ý nghĩ trong lòng hắn, nhưng cũng đại khái đoán ra được, khẳng định không phải cái gì tốt. Trong lòng vừa tức giận lại vừa buồn cười, chỉ ghế,"Đại tổng quản mau mời ngồi, đừng làm ta tổn thọ."
Chu Tiến Đức cười hì hì ngồi xuống bên cạnh, hỏi mấy chuyện tào lao,
"Trưởng Tôn tư tịch tuổi còn trẻ, ngốc ở Ngự Thư Phòng chắc chắn cảm thấy buồn đến hoảng. Có muốn ăn gì, muốn chơi gì, chỉ cần nói với lão nô, còn không thì nói với mấy tên nhãi ranh Cát Tường, Như Ý, để bọn họ đi làm cho ngươi là được."
Trưởng Tôn Hi liếc xéo hắn một cái, tức giận nói: "Ta đang muốn ăn thịt người đây.
"Ai da, má ơi! Chu Tiến Đức bị đôi mắt sóng nước long lanh kia liếc một cái, tức khắc cảm thấy cả người tê dại hơn nửa, người tàn phế như mình đều như thế, huống chi nam nhân bình thường? Vị này thật đúng là mị cốt trời sinh không tự biết nha. Trưởng Tôn Hi lười nói chuyện tiếp với hắn, cúi đầu đọc sách. Chu Tiến Đức còn ở bên cạnh nói giỡn:"Thịt người cũng có thể, thân này của lão nô sợ là không thể ăn, sau này lại chọn người khác, cắt vài miếng cho Trưởng Tôn tư tịch, nhưng chỉ sợ chua lè chua lét thôi."
Nói mấy lời vô nghĩa một hồi, sau đó cười nói: "Lát nữa lão nô cho người mua mấy món điểm tâm trở về, đưa Trưởng Tôn tư tịch nếm thử."
"Ừm, đa tạ đại tổng quản.
"Trưởng Tôn Hi không thể không để ý tới hắn, tùy tiện ứng phó vài câu. Ước chừng hơn một canh giờ (2h) qua đi, ghế nằm bên trong truyền đến một trận động tĩnh"Cọt cọt kẹt kẹt
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!