Chương 38: Lệnh cấm

"Thứ, thích khách......" Phần Quốc trưởng công chúa nhìn hai tử sĩ bỏ mạng, tức giận đến cả người run loạn, tức giận chất vấn hoàng đế:

"Cái gì thích khách? Ban ngày ban mặt ở đâu có thích khách?"

Tuy rằng tử sĩ vốn dĩ chính là dùng để ch•ết, nhưng cần phải ch•ết có giá trị. Sau khi nàng cho tử sĩ gi•ết Trưởng Tôn Hi, lại dùng lý do "Tử sĩ ngộ thương Trưởng Tôn Hi

"che lấp chân tướng, so với việc hoàng đế thẳng tay gi•ết tử sĩ của nàng vì Trưởng Tôn Hi, hơn nữa còn nói thành thích khách, ---- hai việc này bản chất hoàn toàn khác nhau. Hoàng đế nhàn nhạt hỏi lại:"Chẳng lẽ không phải thích khách? Vậy......, đại hoàng tỷ ngươi nói bọn họ là người nào?"

Giờ phút này đang đúng thời điểm giữa trưa, mặt trời treo giữa không trung, kim quang vạn trượng, như ngàn vạn lá vàng rơi rụng xuống dưới. Vóc người hoàng đế cao lớn thẳng tắp, lại được ánh mặt trời phác họa ra một vòng viền vàng nhàn nhạt, làm cho khí thế của hắn nguy nga như núi, tôn quý phi phàm.

Hắn chỉ tùy ý nhìn về phía trước, cứ như đang quan sát vạn dặm giang sơn cẩm tú, khiến nhân tâm sinh ra sợ hãi.

Phần Quốc trưởng công chúa vốn muốn phát tác, nhưng bị khí thế của hoàng đế áp chế, những lời nói vô cùng phẫn nộ đã vọt tới bên miệng, nhưng đều nói không nên lời. Chỉ còn lại đôi mắt bị lửa giận thiêu đốt đến đỏ bừng bừng, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn, như sắp bùng nổ, bộ dáng cực độ nguy hiểm!

Hoàng đế không chút nào thoái nhượng lẳng lặng nhìn thẳng nàng.

---- hiện trường bỗng nhiên trở nên kỳ dị.

Phạn Âm không nói một lời, cụp mi rũ mắt trở lại bên người Trưởng Tôn Hi.

Trưởng Tôn Hi lặng lẽ trốn tới sau lưng hoàng đế, ánh mắt hoàng đế và Phần Quốc trưởng công chúa như phóng dao thật sự quá sắc bén, vẫn nên tránh mũi nhọn của họ, để tránh không cẩn thận lại bị ngộ thương.

"Ha ha, ha ha ha......" Phần Quốc trưởng công chúa bỗng nhiên cười ha hả, như là vừa nãy lùi bước trong khoảnh khắc sợ hãi, làm nàng hổ thẹn vô cùng, mặt nàng đỏ lên, hung hăng đá tử sĩ nằm trong vũng máu một cái, "Vô dụng ngu xuẩn!"

Sau đó mang theo biểu tình biết rõ trên núi có hổ nhưng vẫn vào núi, từng bước một, đi đến trước mặt hoàng đế,

"Thích khách? Hoàng Thượng giết ảnh vệ của ta xong, lại nói thích khách là xong việc."

"Ảnh vệ?" Hoàng đế tỏ vẽ ngạc nhiên, hỏi ngược lại: "Ảnh vệ của đại hoàng tỷ ở trong hoàng cung, muốn gi•ết người liền gi•ết người, ngay cả người trước ngự tiền cũng không để trong mắt, có phải lá gan quá lớn rồi không?"

Phần Quốc trưởng công chúa cười lạnh giảo biện, "Bất quá chỉ là đám nô tài đánh nhau chơi thôi, nơi nào có gi•ết người? Hoàng Thượng cũng không nên chụp cho ta cái mũ lớn như vậy chứ." Liếc mắt nhìn về phía tử sĩ nằm ở vũng máu, "Hai tên này......, mới chân chính là bị người ch•ết."

Ý tứ là, hai ảnh vệ đã ch•ết mới là chứng cứ.

Mặc dù ở ngự tiền, thái độ của nàng vẫn kiêu ngạo vô cùng, không có một chút ít khiêm tốn thoái nhượng.

Chu Tiến Đức ở trong cung đã nhiều năm, biết rõ vị trưởng công chúa tính tình bừa bãi này có bao nhiêu lợi hại, chờ lát nữa không chừng sẽ mắng ra cái gì khó nghe. Nàng cùng hoàng đế cãi nhau, nàng không có việc gì, nhưng khó xử trên mặt hoàng đế, làm nô tài nghe xong còn muốn giữ đầu hay không?

Lập tức lặng lẽ phất tay, cùng các cung nhân xung quanh đều lẳng lặng lui hết.

Trưởng Tôn Hi không cảm thấy cổ của mình cứng hơn người khác, mắt thấy mọi người đều đi hết, cũng lặng yên không một tiếng động thối lui về sau.

Hoàng đế nhàn nhạt nói: "Đại hoàng tỷ, trẫm không phải người mù, vừa rồi đã chuyện gì ta đều thấy."

"Ha hả, hoàng thượng đương nhiên không phải người mù!" Phần Quốc trưởng công chúa âm dương quái khí, giơ tay chỉ hướng Trưởng Tôn Hi, "Hoàng Thượng che chở Linh Tê như vậy, còn không phải bởi vì coi trọng sắc đẹp nàng sao?!

"Trưởng Tôn Hi bước chân nhanh hơn, liên tục lui về phía sau. Phần Quốc trưởng công chúa lại nói:"Năm đó Hoàng Thượng coi trọng nương nàng, không cưới được tới tay, hiện tại lại coi trọng nữ nhi đúng không?

Có phải càng tươi mới thanh thuần hay không......"

Trưởng Tôn Hi mới vừa đi đến bên cạnh núi giả, liền nghe một câu như thế, hoàng đế......, không khỏi khiếp sợ vô cùng dừng bước. Hoàng đế đã từng ái mộ mẫu thân nguyên chủ?! Hơn nữa còn là cầu mà không được?

Hoàng đế cũng không phải là con vợ cả tiên đế, trước lúc chưa đăng cơ chỉ sợ chưa chắc được coi trọng, không chừng còn bị vắng vẻ. Mà mẫu thân nguyên chủ Hứa thị xuất thân từ Tĩnh Quốc công phủ,

---- năm đó hoàng tử không được sủng ái không cưới được nữ tử hào môn vọng tộc, cũng là có khả năng.

Hoàng đế lạnh lùng nói: "Đại hoàng tỷ, ngươi đây là có ý muốn cho mọi người đều khó xử."

"Ha hả." Phần Quốc trưởng công chúa một tiếng cười lạnh, "Ta đâu có nói dối."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!