*Ngự tiền: Trước mặt vua
Trong căn phòng u tĩnh, Ân Thiếu Hạo và Trưởng Tôn Hi đồng thời đứng hình.
Bên ngoài tựa hồ lại tới thêm một người, hỏi: "Trưởng Tôn nữ quan, có ổn không?
"Trưởng Tôn Hi không biết đối phương là ai. Ân Thiếu Hạo đẩy nàng một cái, thấp giọng nói:"Là ngự tiền đại tổng quản Chu Tiến Đức, mau trả lời.
"Buồn cười! Mình vì cái gì phải trả lời? Trưởng Tôn Hi liếc hắn, hừ……, không thể giết hắn, xem hắn sốt ruột khó chịu cũng tốt, cho nên chỉ chép miệng. Chu Tiến Đức lại hô một tiếng,"Trưởng Tôn nữ quan?
"Trưởng Tôn Hi vẫn chỉ chép miệng. Ân Thiếu Hạo cũng nhìn ra dự tính của nàng, môi mỏng hơi cong,"Ngươi muốn cho bổn vương sốt ruột?" Đưa tới bên tai nàng, thấp giọng nói:
"Được thôi, đợi chút Chu Tiến Đức gấp đến độ đẩy cửa tiến vào, nhìn bộ dáng này của ta với ngươi. Ha hả……, bổn vương thì không sao, nếu ngươi không ngại cũng đừng hé răng."
Trong lòng Trưởng Tôn Hi rõ ràng, nếu Chu Tiến Đức thật sự vọt vào trong này, nhìn thấy bộ dạng mình và Sở vương dây dưa trên giường, có hại khẳng định là bản thân mình!
Hắn chẳng những không có việc gì, nói không chừng còn có thể làm thỏa mãn tâm tư của hắn cùng Hoắc quý phi, mình không còn danh tiết, chỉ có thể đi theo đến Sở vương phủ bị tra tấn đến chết.
Cho nên phẫn hận trừng mắt liếc nhìn Sở vương một cái, hướng ra ngoài đáp: "Không có việc gì, lập tức liền tới." Sau đó dùng chân đá hắn, "Nhanh cởi trói trên tay ta mau!
"Sợ bộ dáng khó coi, còn ráng quẹt quẹt vết máu ngoài miệng mình. Ân Thiếu Hạo vừa tháo đai lưng xanh biếc trên tay nàng, vừa cười hỏi:"Máu bổn vương, vào miệng có tư vị như thế nào? Còn muốn nếm thử tiếp không?"
Bởi vì cởi bỏ nút thắt, tự nhiên dán vào nàng thật sự gần, lại đưa tới bên tai nói: "Nói thật, nữ nhân bổn vương thấy được nhiều, nhưng con mèo hoang như ngươi thật hiếm thấy,…… Cũng rất hứng thú.
"Trói buộc trên tay Trưởng Tôn Hi được cởi ra, xoay người bò dậy. Nàng lắc lắc sợi tóc hơi lỏng lẻo, sau đó xuống giường uống ngụm trà, đứng trước gương, lau toàn bộ vết máu ngoài miệng và trên tay. Bởi vì miệng vết thương trên tay không tiện lộ cho người ta xem, liền giấu trong tay áo, sau đó quay đầu lại liếc nhìn Sở vương một cái, châm chọc trả lời:"Đó là bởi vì ngươi ti tiện!
"Chợt lạnh lùng đẩy cửa đi ra ngoài. ---- lá gan phì a. Mắt phượng hẹp dài của Ân Thiếu Hạo hơi hơi nheo lại, cười lạnh một tiếng. Trưởng Tôn Hi ra cửa, rốt cuộc nhìn thấy trời xanh mây trắng bên ngoài, ánh mặt trời xán lạn, có một cảm giác may mắn lại lần nữa trở về nhân gian. Quay đầu nhìn thấy vài vị thái giám đứng ở cửa, vị thái giám trung niên đứng đầu ăn mặc rất có thể diện, liền biết là Chu Tiến Đức, lập tức phúc thân,"Thỉnh an Chu đại tổng quản."
"Ngươi……" Trong mắt Chu Tiến Đức khó nén vẻ khiếp sợ, một cái chớp mắt qua đi, mới nói: "Chính là Trưởng Tôn nữ quan?"
"Đúng là nô tỳ.
"Trưởng Tôn Hi cúi đầu, cũng không biết biểu tình của đối phương. Chu Tiến Đức thu hồi hoảng hốt, khôi phục bình tĩnh, sau đó hướng vào trong hô:"Sở vương điện hạ có bên trong không? Hoàng Thượng nói, để Sở vương điện hạ cùng đi qua.
"Trưởng Tôn Hi nghe vậy ngạc nhiên. Rất nhanh, Ân Thiếu Hạo từ bên trong đẩy cửa đi ra. Chu Tiến Đức cười nói:"Sở vương điện hạ.
"Trên mặt không còn bất luận cảm xúc phập phồng nào, đối với việc Sở vương và Trưởng Tôn Hi ngốc chung một phòng cũng không phản ứng, không hề vạch trần chuyện nào. Ân Thiếu Hạo cũng vẫn giữ thần sắc tự nhiên, mỉm cười gật đầu,"Chu đại tổng quản." Hai người cùng nhau xuống bậc thang, tùy ý nói mấy chuyện tào lao trong nhà,
"Phụ hoàng gần đây nghỉ ngơi như thế nào? Có bận rộn……"
Trưởng Tôn Hi theo ở phía sau, tâm tình vui sướng mới vừa rồi trong nháy mắt kia đã biến mất không dấu vết.
Tại xã hội hoàng quyền tối thượng, các hậu duệ quý tộc mặc kệ là giết người, phóng hỏa, hay tùy tiện làm gì đó, chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt của hoàng đế thì có thể muốn gì được đó, mạng người căn bản là không xem như một mạng!
Cho dù vừa rồi Sở vương ô nhục mình, lại ép chết, bất quá chỉ trở thành một bộ thi thể bổ sung vào kênh đào bảo vệ hoàng thành.
Cho dù Thái Tử Phi thương tâm khổ sở, thì có thể làm gì? Chẳng lẽ còn có thể giết Sở vương đền mạng cho mình? Chỉ sợ đến cuối cùng, Thái Tử còn sẽ khuyên nàng không cần vì điều nhỏ bỏ việc lớn, không cần tức giận với Sở vương, cuối cùng chỉ còn một mình nàng thương tâm mà thôi.
Bất quá trước mắt, không có quá nhiều thời gian đi oán hận thương cảm.
Hoàng đế truyền triệu mình lại vì nguyên nhân nào đây?! Chẳng lẽ là Vô Ưu công chúa cáo trạng bẩm báo tới ngự tiền, muốn gây chuyện xấu? Nhưng nếu nói hoàng đế muốn bóp chết mình, không cần mất công như thế a.
Thôi, dù sao cũng chỉ là một cái mạng.
Trưởng Tôn Hi nghĩ không thông, dứt khoát không khiến đầu óc mình khó xử.
*** Truyện chỉ đăng tại www. wattpad. com/user/nhamy111***
Chờ bọn họ ra khỏi hậu viện Ngọc Túy cung không bao lâu, Hoắc quý phi nghe tin đuổi lại đây, vì trong phòng không còn người, bắt một tiểu thái giám hỏi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!