Chương 120: Ân oán

Bạch hoàng hậu gấp đến mức không kịp gọi kiệu, tự mình xốc váy chạy như điên, kéo theo đuôi váy nặng nề vội vã lao tới Thái Cực Điện.

Chiêu Hoài Thái tử đã bị đánh đến mức trên người loang lổ máu tươi.

Người thi hành hình phạt vẫn không hề nương tay, "Bốp!" một roi, "Bốp!" lại một roi, mỗi nhát có nhịp điệu lạnh lùng rơi thẳng xuống người, không chút hỗn loạn, không hề dừng lại.

Bạch hoàng hậu đau đến thấu tim, lập tức nhào tới, để roi kia quất mạnh lên lưng mình! Chưa kịp để Chiêu Hoài Thái tử lên tiếng, nàng đã sớm chuẩn bị sẵn, lớn tiếng kêu lên: "Đừng làm hại con của ta!"

Sau đó giận dữ quát mắng người thi hành: "Cút! Tất cả cút cho bổn cung!"

Hoàng đế trên cao nhìn xuống, sớm nhận ra nàng là ai, nhưng giọng nói vẫn đầy căm hận: "Ngươi đang nói cái gì?!"

Bạch hoàng hậu không thèm để ý đến hắn, chỉ siết chặt lấy Chiêu Hoài Thái tử trong ngực: "Thiếu Lưu! Ta là mẫu thân con, Bạch thị!"

Nàng cố tình làm như Chiêu Hoài Thái tử hoàn toàn không biết gì, ôm hết tội lỗi lên mình: "Giang Lăng Vương là ta hại, là ta hạ dược! Ha ha... tất cả đều là ta sai, con hoàn toàn không hay biết!"

Chiêu Hoài Thái tử và mẫu thân đã sớm bàn trước màn kịch này. Nhưng đến lúc thật sự phải diễn trước mặt mọi người, khi tận mắt thấy mẫu thân vì mình dấn thân tìm ch•ết, tim hắn như bị dây tơ gai quấn chặt, đau đến ứa máu!

Thế nhưng hắn không dám hé miệng biện hộ. Bởi vì chỉ cần mở miệng, nghĩa là muốn cùng mẫu thân ch•ết chung.

Chỉ cần hắn còn sống... tương lai... ắt sẽ có ngày báo thù cho mẫu thân và muội muội.

Bạch hoàng hậu cũng tuyệt không cho phép Chiêu Hoài Thái tử nói thêm nửa lời. Nàng nằm rạp trên người con, khóc lớn không ngớt, cố che kín khuôn mặt Chiêu Hoài Thái tử. Giọng nàng nghẹn ngào mà kiên quyết thì thầm:

"Thiếu Lưu, ngàn vạn lần đừng để mẫu hậu ch•ết oan uổng..."

Chiêu Hoài Thái tử không nói nên lời. Trên thân đau đớn, trong lòng càng đau hơn. Chỉ còn nước mắt thi nhau tuôn rơi.

Nước mắt hắn và nước mắt mẫu hậu, hòa lẫn vào nhau.

Trên ngự tòa, hoàng đế đã tuyệt vọng nhắm mắt, tựa mạnh người vào lưng ghế, giọng khàn khàn bật ra: "Quả nhiên... là ngươi."

Ân Thiếu Hạo đứng bên cạnh, căn bản không hiểu nội tình, nghe "Hoàng quý phi" kia tự nhận tội, thì bị dọa cho sững sờ không nhẹ.

- Nàng... nàng làm sao lại là Bạch hoàng hậu?!

Nhưng rõ ràng chính miệng nàng nhận rồi. Nàng che chở Thái tử, ôm hết tội lỗi về mình. Mà phụ hoàng... lời phụ hoàng nói lại giống như chứng thực thân phận của nàng.

Ân Thiếu Hạo càng nghĩ càng khó hiểu. Cái người Lâm thị kia, vào cung nhiều năm không hề có bối cảnh, làm sao lại biến thành Bạch hoàng hậu?

Còn hoàng đế, vẻ mặt hắn thống khổ như thể đầu đau đến muốn nứt ra, không cách nào bình tĩnh nổi.

Bao nhiêu đoạn ký ức xưa cũ, từng mảnh vụn vặt ào ạt hiện về.

Ngày trước Hứa thị tuy không thật tình nguyện, nhưng không rõ là vì nghĩ cho người nhà, hay vốn có tính tình hiền hòa, đối với mình luôn rất dịu dàng thuận theo. Dù chẳng phải nồng nhiệt, nhưng lại ấm áp nhàn nhạt, giống như một chén nước ấm

-hoàn toàn khác với thứ cảm giác xa cách lạnh lẽo ở Bạch hoàng hậu. Buồn cười nhất là năm đó mình còn tự cho rằng nàng để ý nhan sắc nên không muốn gặp người khác, không muốn đối mặt với mình.

Thế cũng thôi đi.

Nhưng về sau "Hoàng quý phi" lại đột nhiên thay đổi tính tình, một mực yêu cầu chăm sóc cho Vô Ưu

-này làm sao bình thường được nữa?! Nàng lãnh đạm với cả mình và Giang Lăng Vương như thế, lại đặc biệt thương yêu Vô Ưu?

Mà càng kỳ quái hơn chính là

-Vô Ưu lại chịu gả sang Hồi Hột.

Trước kia mình luôn cho rằng do Thái tử khuyên nhủ, căn bản chưa từng ngờ tới

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!