Chương 119: Mẫu tử

Chiêu Hoài Thái tử tuyệt không phải hạng người tầm thường có thể sánh được.

Vừa nhìn thấy Ân Thiếu Hạo đột nhiên từ trong quan tài bò dậy, hắn cũng mất khống chế mà kinh hô một tiếng. Nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn đã siết chặt lòng bàn tay, tự ép mình trấn định. Trên mặt hiện ra vẻ ngạc nhiên, hắn chậm rãi nói: "Thất đệ, thật là ngươi sao?"

Hắn tiến lên sờ thử, như muốn xác nhận thân thể kia còn ấm áp, không phải quỷ hồn. Sau đó quay đầu, vui mừng nhìn về phía hoàng đế: "Phụ hoàng, thật là thất đệ, hắn còn sống!"

Ân Thiếu Hạo khom mình hành lễ: "Nhi thần kinh hách phụ hoàng, xin phụ hoàng thứ tội."

Sắc mặt hoàng đế phức tạp khó dò, trầm ngâm nhìn hắn: "Thôi, sống được là tốt."

Trong lòng Chiêu Hoài Thái tử thoáng "lộp bộp" một tiếng.

Theo lý, phụ hoàng đột nhiên thấy Sở vương chui ra từ quan tài, hẳn phải kinh hoảng, sau đó vui mừng mắng nhiếc hắn hồ nháo mới phải. Nhưng phản ứng này... chỉ sợ phụ hoàng đã sớm biết Sở vương còn sống, thậm chí chính là phụ hoàng tự tay sắp đặt, cho hắn ẩn mình trong quan tài mà lừa tất cả mọi người.

Nói cách khác, phụ hoàng đã tin lời Sở vương.

Ha hả, không quan hệ.

Cho dù phụ hoàng muốn định cho mình cái tội "trữ quân mưu hại thống soái, Thái tử tính kế thủ túc", thì cũng không phải cứ nói miệng là được. —— Cần phải có chứng cứ!

Không nói bọn họ không thể tìm ra chứng cứ, cho dù thật sự có bản lĩnh tìm được, cũng phải trải qua Tông Nhân Phủ và Đại Lý Tự hội thẩm, không phải cứ nói làm liền làm được.

Xem ra... mình chỉ còn cách chọn phương án thứ ba.

Chiêu Hoài Thái tử mưu đồ đại sự từ lâu, tự nhiên đã tính trước mọi khả năng thất bại, từ sớm đã định sẵn các loại sách lược ứng đối. Cho nên tuy trong lòng gợn sóng ngầm, nhưng sắc mặt vẫn thản nhiên, không chút thất thố.

Hoàng đế nhìn hắn, ánh mắt lạnh lẽo, thấy hắn thần sắc bình tĩnh, trong lòng càng thêm phức tạp khó dò.

Ân Thiếu Hạo cười nói: "Phụ hoàng, nhi thần đã trở lại, vậy tang sự này cũng khỏi cần làm nữa. Vất vả Tông Nhân Phủ một phen, sau này nhi thần sẽ mời bọn họ ăn một bữa, mọi chi phí tang sự cũng sẽ do Sở vương phủ chi trả."

Nói chuyện cười cợt như thể chưa từng trải qua kiếp nạn sinh tử.

Chiêu Hoài Thái tử hơi cong môi, mỉm cười lặng im không đáp.

Bên cạnh, Giang Lăng Vương vốn bị dọa đến ngây như phỗng, giờ mới hoàn hồn. Ánh mắt hắn phức tạp nhìn Sở vương —— hắn làm sao còn sống được? Hắn trở về, chẳng phải lại muốn dây dưa với Trưởng Tôn Hi sao?! Nhưng cũng không thể lộ ra vẻ mặt trông mong ca ca ch•ết, đành rũ mi mắt, chỉ còn nghe tim đập "thình thịch" hỗn loạn.

Ân Thiếu Hạo nghiêng mắt liếc hắn một cái, hừ nhẹ, không buồn để ý —— hiện tại không có thời gian quản hắn.

Hoàng đế phân phó Chu Tiến Đức: "Sở vương đã trở lại, mau dẹp mọi đồ tang sự hết đi."

Một câu này, xem như chính thức thừa nhận Ân Thiếu Hạo sống, cũng dập tắt luôn toan tính của Thái tử muốn phủ nhận thân phận Sở vương để diệt trừ sau này.

Chiêu Hoài Thái tử vẫn mỉm cười, dáng vẻ như chẳng biết gì.

Hoàng đế lại nói: "Nếu đã xong chuyện, lăn lộn cả ngày trẫm cũng mệt mỏi. Đến Đông Cung nghỉ ngơi, thuận tiện ghé nhìn Tuyết Lí lớn thế nào rồi, cũng làm trẫm yên lòng đôi chút."

"Dạ."

Chiêu Hoài Thái tử khẽ cụp mi, khóe môi mỉm cười, lộ ra vẻ thanh nhã tuyệt đẹp: "Phụ hoàng yên tâm, nhi thần không gì vui bằng."

Trong lòng hắn hiểu rõ, phụ hoàng đây là muốn giữ mình sát bên, ngăn cản mình bàn bạc với các mưu sĩ Đông Cung, cũng cắt luôn đường để người Đông Cung ra ngoài an bài đối sách.

Hoàng đế nhìn sang Giang Lăng Vương: "Con thân thể yếu nhược, không cần theo lăn lộn, về cung trước đi."

Trong lòng Giang Lăng Vương bất an với Sở vương, huống hồ Trưởng Tôn Hi còn đang ở Đông Cung, tự nhiên không muốn rời đi: "Phụ hoàng, nhi thần hiện tại thân thể đã khá nhiều, không có gì đáng ngại..."

"Trẫm bảo con trở về!" Hoàng đế đột nhiên trầm mặt, giọng lạnh lẽo, lời nói nặng tựa tảng đá đè tim người. "Thế nào? Con muốn công nhiên kháng chỉ?!"

Giang Lăng Vương giật mình, vội đáp: "Không, nhi thần không dám."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!