Chương 116: Sống chết

Ân Thiếu Hạo nhanh chóng hạ quyết định, gọi tâm phúc tới, trầm giọng phân phó: "Lập tức phái mấy người đáng tin cậy, đi dọc các châu huyện ven đường, tìm quan viên địa phương mở kho, mượn lương tạm thời cứu gấp cho tiền tuyến. Ngoài ra, lập tức dùng tám trăm dặm cấp báo khẩn truyền tin về kinh thành, mật báo cho Hoàng thượng."

Hắn hơi nheo mắt, giọng lạnh lùng: "Dù chuyện này mười phần thì tám chín là do Thái tử giở trò, mật thư đưa về chưa chắc tới tay Hoàng thượng, có khi còn bị hắn chặn lại. Nhưng bộ dáng, vẫn phải làm cho đủ."

"Đúng vậy." Tâm phúc lĩnh mệnh lui xuống.

Ân Thiếu Hạo lại cho gọi quan quân nhu, hỏi: "Hiện trong doanh còn dư bao nhiêu lương thực, có thể chống đỡ được mấy ngày?"

Quan quân nhu trầm ngâm hồi lâu, rồi đáp: "Bình thường quân lương đều là vừa ăn vừa tiếp tế, chưa từng tồn trữ dài ngày. Hai mươi vạn đại quân, ăn uống mỗi ngày đều là con số thiên văn, hậu phương vận chuyển vốn đã căng như dây đàn. Nay kho lúa Ô Sào bị thiêu, không thể tiếp tế kịp, nhiều thì năm ngày, ít thì ba ngày, quân lương e là sẽ cạn."

Ân Thiếu Hạo chau mày: "Ba ngày hay năm ngày có gì khác nhau?"

"Ba ngày là không đánh cũng ăn, năm ngày thì... chỉ có thể uống cháo cầm chừng."

Ân Thiếu Hạo hừ lạnh một tiếng: "Uống cháo còn đánh được giặc gì?!"

Nói vậy, nhưng hắn cũng biết trút giận lên quan quân nhu lúc này chẳng ích gì. Kho lúa bị đốt vốn chẳng can hệ đến quân nhu, người vô tội không thể trách. Tình hình đã đến nước này, lo lắng cũng vô dụng, chẳng bằng tận lực ứng phó một phen.

Dù thế nào, cũng đã đến lúc cùng Việt Vương quyết một trận sinh tử. Ba ngày—đủ rồi.

Quan quân nhu cẩn trọng hỏi: "Điện hạ, vậy hiện giờ nên làm thế nào?"

Ân Thiếu Hạo ngẩng nhìn sắc trời, lạnh giọng hạ lệnh: "Truyền lệnh chuẩn bị cơm trưa, cho các tướng sĩ đều ăn thật no rồi nói sau!"

Ăn xong, liền cùng Việt Vương quyết một trận tử chiến!

Hừ, nghĩ đến Thái tử ở kinh thành đã sớm bày xong thế cờ, ép hắn phải đập nồi dìm thuyền, cùng Việt Vương liều mạng, một trận ngươi ch•ết ta sống! Không vắt khô hết giá trị cuối cùng của mình, Thái tử sao có thể cam tâm!

Trên bầu trời mây cuộn mây tan, như báo hiệu một trường phong vũ huyết tinh sắp tràn về.

***Truyện chỉ đăng tại wattpad và facebook***

Ân Thiếu Hạo trở lại đại trướng, dặn dò Trưởng Tôn Hi:

"Lấy bộ nam trang ta chuẩn bị cho nàng trước đây ra mặc vào, hoá trang thành nam tử."

Dù hắn tự tin tất thắng, cũng không dám không phòng bị. Vạn nhất đại quân bại lui, trong loạn quân, nữ tử quá dễ thành đích ngắm, có hoá trang còn hơn.

Trưởng Tôn Hi nghe vậy sắc mặt biến đổi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Ân Thiếu Hạo không giấu diếm, kể rõ chuyện kho lúa Ô Sào bị đốt và việc hắn hoài nghi Thái tử ngầm hạ thủ. Rồi cười lạnh: "Được làm vua thua làm giặc. Không phải ta gi•ết Việt Vương, thì chính là Việt Vương gi•ết ta! Thái tử tính chuẩn ta không dám làm đào binh, vì nếu hồi kinh cũng chỉ có ch•ết."

Trưởng Tôn Hi còn đắm chìm trong tin vui "Thái tử phi hạ sinh hoàng tôn", trong lòng chấn động chưa kịp hoàn hồn.

Ân Thiếu Hạo nhìn nàng, ánh mắt kiên định, trầm giọng nói: "Nàng yên tâm. Người khác muốn động vào nàng, phải bước qua xác ta trước! Chỉ cần ta còn một hơi thở, sẽ không để ai dám mơ tưởng."

Trưởng Tôn Hi trầm mặc hồi lâu, sau đó nhẹ giọng đáp: "Vạn bất đắc dĩ, ta sẽ tự tận bảo toàn trong sạch, không để liên luỵ đến ngươi."

Ân Thiếu Hạo lại hiểu lầm ý nàng, nắm chặt tay nàng: "Nàng đây là muốn chúng ta ch•ết cùng ngày cùng tháng cùng năm sao?"

"Phi!" Trưởng Tôn Hi đỏ mặt, quát nhẹ: "Ngươi không thể nói lời may mắn hơn một chút sao?"

"Được, được, chúng ta đều không ch•ết." Ân Thiếu Hạo cười hì hì, cúi đầu hôn lên mặt nàng, trêu ghẹo: "Chờ trở về, ta cưới nàng làm vương phi, sinh vài đứa nhi tử mập mạp, vài đứa nữ nhi xinh đẹp."

"Ngươi coi ta là heo mẹ chắc!"

"Tiểu heo mẹ."

"..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!