Trước tiên, Yến Tự Lễ đưa ngón tay ra hiệu cho Thượng Doanh Doanh đứng dậy, sau đó mới nhìn sang Lai Thọ, không nhanh không chậm ra lệnh:
"Truyền."
Thấy Hoàng đế bỏ qua cho mình, Thượng Doanh Doanh thở phào một hơi, xoay người đi thu dọn bàn trà, trong lòng còn thầm tính toán: Lát nữa ra ngoài, cũng nên tìm cơ hội để thỉnh an nghĩa phụ.
Bên này, Lai Thọ lui ra ngoài cửa, không bao lâu sau liền dẫn một lão thái giám mặt mày hiền từ vào trong. Thái giám nếm thức ăn cúi gập lưng đi theo sau, hai tay nâng cao hộp thức ăn sơn đỏ vẽ vàng, cung kính dâng lên án thư của Hoàng đế.
Khóe mắt liếc thấy Thượng Doanh Doanh đang ở trước bàn trà, Khương Ấn Trung mắt không nhìn ngang, chỉ phủ phục dập đầu sát đất mà nói:
"Nô tài Khương Ấn Trung, xin thỉnh an Vạn tuế gia, Vạn tuế gia cát tường."
"Miễn lễ."
Yến Tự Lễ nhàn nhạt liếc một cái, ra hiệu cho Lưu Hỷ mở nắp hộp thức ăn.
Khương Ấn Trung tạ ơn rồi đứng dậy, chắp tay nghiêm chỉnh đứng giữa thư phòng. Nghe thấy tiếng mở hộp thức ăn, ông bèn đúng lúc mở miệng:
"Gần đây trời nóng oi ả, Quý Thái phi canh cánh trong lòng long thể của người được an khang, nên đặc biệt sai nô tài mang đến bát đồ ngọt này. Bên trong có hạt sen ướp lạnh, tỳ bà ngâm mật, ngó sen đường quế hoa, còn có cả ô mai dương mai mới làm, đều là những món Vạn tuế gia thường dùng."
Yến Tự Lễ nghe vậy, nét mặt thoáng vẻ dịu dàng, lại hỏi: "Hôm qua từ Dụ Lăng trở về, trẫm thấy sắc mặt mẫu phi không được tốt. Tối qua nghỉ lại trong cung một đêm, giờ này đã đỡ hơn chút nào chưa?"
Khương Ấn Trung vội vàng đáp: "Bẩm Vạn tuế gia, Quý Thái phi bây giờ đã khỏe hơn nhiều rồi ạ. Sáng nay đã dùng nửa bát cháo yến sào, buổi chiều lại dùng một chén trà sâm, tinh thần đã tốt hơn mấy ngày trước nhiều rồi."
Thấy Yến Tự Lễ hài lòng gật đầu, Khương Ấn Trung nhớ tới lời dặn của Quý Thái phi, bèn nói tiếp: "Chỉ là Đại hoàng tử được nuôi dưỡng trong Thọ An Cung, nay đã tròn trăm ngày tuổi. Quý Thái phi lo lắng tôn nhi, nên đặc biệt phái nô tài đến tiến lời, kính xin Vạn tuế gia sớm chọn một vị dưỡng mẫu cho điện hạ trong số các vị nương nương, để chính danh định phận."
Vạn tuế gia con nối dõi không nhiều, dưới gối chỉ có duy nhất một vị hoàng tự này, lại vừa chào đời đã mất đi thân nương*. Quý Thái phi vui vầy bên tôn nhi, tất nhiên là rất hài lòng, nhưng đứa trẻ này còn có đích mẫu* và thứ mẫu*. Nếu cứ nuôi mãi ở Thọ An Cung, các hậu phi cũng sẽ mất mặt. Hiện nay tiền triều hậu cung mới ổn định, Hoàng đế dù có đề phòng các phi tần, cũng không tiện lập tức thể hiện ra ngay lúc này được.
Thân nương*: mẹ ruột
Ánh mắt Yến Tự Lễ hơi trầm xuống, theo thói quen vuốt qua sợi dây kết nút Phương Thắng* đeo bên hông.
Phương Thắng*: Là tên một loại nút thắt trang trí rất phổ biến trong nghệ thuật kết dây của Trung Quốc, có hình hai hình thoi lồng vào nhau. Nó còn được gọi là nút thắt "Đồng Tâm," tượng trưng cho tình yêu và sự hòa hợp.
Cách đây không lâu, chuyện tranh đoạt ngôi vị vô cùng hung hiểm, Đại hoàng tử thể trạng yếu ớt, lại không có thân nương bên cạnh, nên mới tạm thời gửi sang chỗ Quý Thái phi nuôi dưỡng. Nay đứa bé đã được trăm ngày tuổi, chuyện chọn dưỡng mẫu quả thực không thể trì hoãn thêm nữa.
Trầm ngâm một lát, Yến Tự Lễ mới nói: "Chuyện này trẫm đã cân nhắc kỹ lưỡng, chẳng bao lâu nữa sẽ có quyết định. Ngươi cứ mang lời về, xin mẫu phi yên tâm."
Khương Ấn Trung khom lưng đáp: "Vâng, nô tài nhất định sẽ bẩm báo lại đầy đủ với Quý Thái phi."
Đã nhắc tới Đại hoàng tử, Yến Tự Lễ bèn thuận tiện hỏi thăm thêm vài câu về sức khỏe của hoàng nhi, Khương Ấn Trung đều lần lượt trả lời.
Thượng Doanh Doanh ở bên cạnh tuy nghe rất rõ, nhưng lại như tai này vào tai kia ra, trong lòng chỉ canh cánh chuyện trò chuyện cùng nghĩa phụ.
Nhân lúc Yến Tự Lễ không rảnh để ý đến mình, Thượng Doanh Doanh lặng lẽ lui khỏi ngự thư phòng, đến một nơi vắng vẻ trên hành lang phía tây, yên lặng chờ Khương Ấn Trung xong việc đi ra.
Trên bậc thềm đá cẩm thạch trắng, Lai Thọ đang dựa vào cột hành lang ngủ gật, trong tai bỗng nghe thấy một tiếng gọi khẽ:
"Lai đại tổng quản."
Lai Thọ giật mình mở mắt, chỉ thấy Khương Ấn Trung từ ngự thư phòng đi ra, đang mỉm cười nhìn mình.
Lai Thọ nhặt cây phất trần dựng bên cạnh lên, xua tay từ chối: "Ôi chao, Khương gia đừng gọi như vậy, nô tài không dám nhận đâu."
"Lai đại tổng quản hà tất phải khiêm tốn? Ngài bây giờ là người đắc sủng nhất trước mặt Vạn tuế gia. Những người già chúng ta, còn phải trông cậy ngài chiếu cố nhiều đấy." Khương Ấn Trung khẽ nâng bàn tay, mời Lai Thọ đi riêng nói chuyện.
Tuy trong cung không phải lúc nào cũng xét theo thâm niên, nhưng Khương Ấn Trung đã hầu hạ qua ba đời chủ tử, Lai Thọ không có lý nào lại không nể mặt ông.
"Khương gia nói vậy thật tổn thọ nô tài rồi, nô tài mới vào cung làm việc được mấy năm? Nào dám làm cao trước mặt bậc lão thành như ngài chứ?" Lai Thọ cười nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!