Chương 8: Chủ tử gia rất thích trêu chọc người khác

Sáng nay Hoàng đế đã nói lời vàng ý ngọc, hứa sẽ không truy cứu chuyện cũ, Thượng Doanh Doanh cuối cùng cũng có thể nuốt trái tim về lại trong bụng, yên tâm nhắm mắt chợp một lát.

Khoảng nửa canh giờ sau, còn chưa đợi các nha đầu đến gọi, nàng đã bị cái nóng bức của tiết trời đánh thức, hốc mắt có cảm giác đau nhức âm ỉ.

Nhìn vầng thái dương vàng rực trên trời, Thượng Doanh Doanh đoán chừng buổi chầu cũng đã tan, liền xỏ vội đôi hài thêu đứng dậy, định đi rót chén trà cho nhuận họng.

Vừa đi đến bên bàn, nàng bỗng nghe thấy tiếng sột soạt rất nhỏ của vải vóc từ sau tấm bình phong.

Oanh Thời vừa mới gây sự không vui với nàng, sao bây giờ đã quay lại rồi?

Thượng Doanh Doanh khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn sang, lại thấy bóng người sau tấm bình phong không giống Oanh Thời.

Trong lòng có chút nghi hoặc, Thượng Doanh Doanh đang định lên tiếng hỏi, thì người đối diện cũng nhận ra nàng đã tỉnh, bèn đứng dậy đi vòng qua tấm bình phong.

Không giống các cô nương trẻ tuổi thích mặc áo màu xanh biếc, cung nữ này có tính tình giống Thượng Doanh Doanh, y phục trên người cũng thiên về các màu như xanh sẫm, xanh rêu, trông rất điềm tĩnh, chững chạc. Nàng ta cúi người hành lễ với Thượng Doanh Doanh, vấn an nói:

"Ngọc Phù cô cô."

Thượng Doanh Doanh vốn không phải người kiêu ngạo, thấy vậy cũng khom người đáp lễ, ôn tồn nói: "Hạnh Thư cô cô khách sáo rồi."

Hạnh Thư ở cùng phòng với Mặc Hâm, chủ cũ là Hi tần, một phi tần được Tiên đế sủng ái, hiện đang quản lý việc kim chỉ ở Ngự tiền. Thượng Doanh Doanh từng gặp nàng ta vài lần, chỉ là trước đây mỗi người hầu hạ chủ tử riêng, không có cơ hội kết giao sâu sắc.

"Mấy ngày nay vừa mới đến Ngự tiền, ta cứ ở lì trong trà phòng, lại không có thời gian tìm người nói chuyện. Hạnh Thư tỷ tỷ lúc này qua đây, có phải có việc cần bàn với ta không?"

Sợ Oanh Thời quay về lại sầm mặt, Thượng Doanh Doanh khẽ nghiêng người, mời Hạnh Thư qua phía mình ngồi.

Hạnh Thư lại đứng yên không nhúc nhích, chỉ mỉm cười nói: "Đúng là có một việc quan trọng."

"Vừa rồi Oanh Thời có sai nha đầu qua đây, nói là nàng ta muốn ở cùng Mặc Hâm, định đổi phòng với ta. Ta thấy cả hai người họ đều có ý này, nên đã tạm thời đồng ý. Không biết ý của cô cô thế nào?"

Thượng Doanh Doanh nghe vậy hơi ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại thì cũng là chuyện bình thường. Oanh Thời trước nay bụng dạ hẹp hòi, không được làm đại cô cô đã đủ tức tối lắm rồi, sao có thể chịu để nàng quản thúc cả ngày? Tức giận dọn đi là chuyện sớm muộn.

"Hạnh Thư tỷ tỷ chịu chuyển đến ở cùng, ta đương nhiên là vui mừng."

Thượng Doanh Doanh nhìn ra sau tấm bình phong, phát hiện giường tủ bàn ghế đều đã được sắp xếp lại, không khỏi áy náy nói: "Sao vừa rồi tỷ tỷ không gọi ta một tiếng? Đều tại ta ngủ say quá, không hề nghe thấy động tĩnh gì, lẽ ra ta cũng nên giúp một tay mới phải."

Thấy Ngọc Phù là người có tính tình ôn hòa, trong lòng Hạnh Thư cũng thấy nhẹ nhõm. Tuy nàng ta và Mặc Hâm không đến mức đối đầu gay gắt, nhưng cũng vì không nói chuyện không hợp nên không hòa hợp cho lắm.

"Chỉ là chút việc vặt, hà tất phải phiền đến cô cô." Hạnh Thư cười nói, "Nghe tiểu nha đầu nói người vừa mới nghỉ ngơi, ta đã cố ý đi lại nhẹ nhàng, làm việc nhẹ tay, may mà không làm phiền cô cô chợp mắt."

Vì giữa phòng có một tấm bình phong chắn ngang, hai người họ chỉ có thể đứng nói chuyện một lúc lâu.

"Tỷ tỷ đừng hiểu lầm, tấm bình phong này vốn là do Oanh Thời dọn đến, không phải do ta tính tình quái gở không thích giao tiếp." Thượng Doanh Doanh thuận miệng giải thích" Nếu Oanh Thời đã dọn sang phòng bên, hay là chúng ta dẹp tấm bình phong này đi, để khỏi vướng chân vướng tay."

Chuyện này chắc cũng là do Oanh Thời giở trò, Hạnh Thư hoàn toàn đồng ý, bèn cùng Thượng Doanh Doanh đổi hướng đặt tấm bình phong, tạm thời dời nó ra trước cửa.

Hạnh Thư ngắm nghía một chút rồi cười nói: "Cứ để ở đây trước đã, lúc mở cửa cũng có thể làm vật che chắn, coi như tận dụng hết công năng của nó."

Nhân lúc bên trà phòng không có ai đến tìm, hai người lại hàn huyên thêm vài câu, còn hẹn tối cùng nhau làm đồ thêu.

Bên này vừa nói chuyện xong, Thượng Doanh Doanh đang định đi đến trà phòng, thì lại gặp Lai Thọ đang tươi cười đi vào ở ngay cửa.

Chưa đợi Thượng Doanh Doanh mở miệng, Lai Thọ đã nhìn thấy tấm bình phong chắn ngang trước cửa, lập tức không nhịn được mà trêu chọc: "Ối chà, phòng của cô nương thật là đẹp quá! Vào cửa còn có cả một bức bình phong, cứ như là vào chính đường của nhà nào vậy."

Thượng Doanh Doanh không khỏi xấu hổ, ho nhẹ một tiếng: "Đại tổng quản làm ơn đi, đừng trêu chọc nô tỳ nữa."

Lai Thọ cười ha hả, lại quay đầu hàn huyên với Hạnh Thư vài câu, lúc này mới vẫy tay với tiểu thái giám bên ngoài, ra lệnh cho họ khiêng một món đồ vào.

Lật tấm vải lụa màu xanh đang phủ bên trên lên, Lai Thọ vui vẻ nói: "Vạn tuế gia vừa rồi trông thấy bình hoa sen kia, long tâm vô cùng vui vẻ, đặc biệt ra lệnh ban cho cô nương một món đồ tốt. Đây là gương thủy ngân bằng pha lê do bên ngoài tiến cống, vừa mới lấy từ trong kho ra, cô nương xem có thích không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!