Vào giữa giờ Dần, đôi tượng rồng trên nóc điện bằng lưu ly ngậm một giọt sương đêm, phản chiếu một vệt màu xanh vỏ cua ở phương đông.
Cung nhân Ngự tiền mang cổn bào* và mũ miện lướt nhẹ qua sau hàng cột sơn son, đọng lại thành những bóng hình như được cắt từ giấy dưới bầu trời sắp sáng mà chưa sáng hẳn.
Cổn bào*: Lễ phục của hoàng đế
"Nghĩa phụ, hôm qua ngài không thấy đó thôi, dáng vẻ của Ngọc Phù cô nương quả thực sắp vượt qua cả Liễu Phi chủ tử rồi…"
Lưu Hỷ xách một chiếc đèn lồng bát giác, soi sáng con đường lát gạch xanh dưới chân cho Lai Thọ. Nhớ lại cái nhìn thoáng qua kinh diễm ngày hôm qua, hắn vẫn không nhịn được mà lẩm bẩm:
"Theo nô tài thấy, đừng nói là tiểu thư khuê các bình thường, ngay cả quận chúa nương nương trong vương phủ cũng khó có được phong thái như cô nương ấy."
Mỹ nhân trong cung nhiều vô số kể, mỗi người một vẻ, nhưng nếu bàn về người đẹp nhất quần phương, vẫn phải kể đến Liễu Phi chủ tử. Thế nhưng Lưu Hỷ lại thấy vẻ đẹp của Ngọc Phù hình như còn lợi hại hơn cả Liễu Phi.
Lai Thọ khoanh tay lắng nghe, cũng không mắng Lưu Hỷ tầm mắt thiển cận, chỉ hừ hừ hai tiếng từ trong mũi, thầm nghĩ chuyện này còn cần phải đích thân đi xem sao? Lão đã biết từ lâu rồi.
Trong lúc nói chuyện, cánh cửa chạm khắc hoa văn của điện Thiên Khai Cảnh Vận đã ở ngay trước mắt. Lai Thọ một mình rẽ vào, phủ phục xuống đất khấu đầu thỉnh an: "Nô tài cung thỉnh Vạn tuế gia thánh an!"
Giọng điệu được điều chỉnh không cao không thấp, vừa đủ lọt vào tai hoàng đế, lại không đến mức kinh động thánh giá.
Đợi đến khi nghe thấy một tiếng đáp trầm thấp "Vào đi" từ sau tấm rèm màu vàng sáng, Lai Thọ mới nhanh nhẹn bò dậy, ung dung dẫn người vào trong, thay y phục, thắt đai lưng cho hoàng đế.
Yến Tự Lễ trước nay không dùng nữ quan, trước kia đa phần đều do các thái giám hầu hạ. Nay dọn vào Càn Minh Cung, mới gọi thêm một vài cung nữ ở các nơi tới.
Cung nữ…
Yến Tự Lễ khẽ cụp mắt, vạt áo cổn bào được vén lên, người ung dung khí định ngồi xuống ghế trên, cầm lấy tấu chương lật xem.
Nét chữ quán các* các lập tức đập vào mắt, nhưng lại không mấy để tâm.
Chữ quán các*: Thường chỉ một loại thư pháp hoặc cách viết chữ nghiêm chỉnh, quy củ, theo khuôn mẫu, thường được dùng trong các văn bản chính thức của triều đình, học viện. Lối chữ này thường đẹp về hình thức, chuẩn mực, nhưng đôi khi thiếu đi sự phóng khoáng, cá tính.
Hoàng đế trước khi lâm triều quen không dùng bữa, hôm nay cũng không phá lệ hạ lệnh.
Thấy trên chiếc bàn nhỏ đặt trên giường có một đĩa bánh Ngải Oa Oa* , Yến Tự Lễ không khỏi nhìn thêm vài lần, phát hiện bên trong còn cắm một chiếc thẻ bạc thử độc.
Bánh Ngải Oa Oa*: là một loại bánh truyền thống làm từ gạo nếp và nhân ngọt.
Nguyên liệu trong Ngự Thiện Phòng được mua từ đâu, lúc chế biến qua tay những ai, đều có quản sự giám sát bên cạnh, thử độc nhiều lần. Món điểm tâm được đặc biệt cắm thẻ bạc dâng lên thế này, càng giống như đến từ một nơi khác.
Nhưng sáng sớm tinh mơ thế này, ai có thể sốt sắng mang điểm tâm đến được?
"Bẩm Vạn tuế gia, đĩa bánh Ngải Oa Oa này chính là do Ngọc Phù cô nương tự tay làm ạ."
Lai Thọ là người biết nhìn sắc mặt hoàng đế nhất, thấy vậy liền lập tức bưng chiếc đĩa tráng men pháp lang vẽ vàng lại gần, cười tủm tỉm nói:
"Nô tài nghe người bên dưới nói, cô nương đã thức suốt đêm, hôm nay chưa đến giờ Sửu đã tất bật trong phòng trà rồi ạ."
Ngọc Phù đây là biết mình đã chọc giận bậc quân thượng, nên vội vàng bày tỏ lòng thành, sốt sắng lấy lòng chủ tử đây mà.
"Xun xoe."
Yến Tự Lễ nói một cách lạnh nhạt.
Lai Thọ đảo tròng mắt, cố ý nheo mắt không đáp lời. Quả nhiên chưa qua mấy hơi thở, đã thấy viên bánh nếp trong đĩa vơi đi một miếng.
Yến Tự Lễ nếm thử vài miếng, liền biết đây đúng là không phải tay nghề của Ngự Thiện Phòng.
Có lẽ vì buổi sáng vội vàng, cung nữ kia không kịp làm mứt quế hoa, mà dùng tương hoa hồng bọc nhân hạt – lại giở mấy trò tinh quái, nhưng may là mùi vị cũng không tệ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!