Chương 6: Không phù hợp với tính cách ôn hòa đó

thượng doanh doanh" (Một đóa sen nở, vẫn còn rạng rỡ."

"Vạn tuế gia vừa mới thay y phục, hiện đang xem tấu chương. Lát nữa đến Đông Noãn Các, cô cô cứ đi theo sau lưng nô tài vào, tạm thời không cần lên tiếng thỉnh an. Nếu Vạn tuế gia có hỏi người, người hẵng mở miệng đáp lời là được…" Lưu Hỷ nghiêng nửa người, không ngừng dặn dò tỉ mỉ.

Thượng Doanh Doanh vốn vẫn còn ung dung lắm, nhưng không chịu nổi sự quan tâm dồn dập của mọi người. Giờ phút này, khi trông thấy tấm rèm trúc xanh bên ngoài Đông Noãn Các, nàng lại thật sự giống như bị lải nhải đến mức trong lòng hoảng hốt.

Không thấy Lai Thọ ở trước cửa, Thượng Doanh Doanh bèn thuận miệng hỏi một câu: "Đại tổng quản hôm nay không ở đây sao?"

"Sư phụ đi đưa đồ cho chủ tử nương nương rồi" Lưu Hỷ khẽ giọng đáp, "Cô cô yên tâm, nô tài sẽ chiếu cố người."

Thấy bóng hình lấp lánh ánh ngọc ẩn hiện sau hai lớp rèm, Lưu Hỷ đúng lúc ngậm miệng lại, dẫn Thượng Doanh Doanh bước vào Đông Noãn Các.

Bên trong các, trên tấm cách hỏa của lư hương Bác Sơn mạ vàng đang đốt một nhúm cành tùng bách. Mấy làn khói xanh thơm dịu lượn lờ bay lên, xua tan đi cái nóng oi ả tích tụ, lại quấn lấy làn sương trắng tỏa ra từ giám băng*, cùng với núi băng đang tan dở lan tỏa hơi lạnh.

Giám băng*: Dụng cụ chứa đá để làm mát

Không cần lo lắng lớp phấn trang điểm sẽ bị nóng mà trôi đi, Thượng Doanh Doanh ghìm lại hơi thở, đầu ngón chân điểm trên nền gạch, nhẹ như mèo đi trên tuyết.

Ngẩng mặt nhìn thẳng vào quân vương là đại bất kính, Thượng Doanh Doanh biết quy củ, nên luôn cụp hàng mi xuống.

Khi đến gần, nàng mới từ khóe mắt thoáng thấy một người, đang mặc long bào vải sa dệt hoa văn trên nền vải tím, ngồi ngay ngắn sau ngự án, cầm bút chấm mực.

Trong khoảnh khắc, chén trà sứ màu lục khói đã được dâng đến bên tay Hoàng đế, vậy mà không hề nghe thấy một tiếng va chạm. Chỉ có nửa đoạn tay áo màu xanh sẫm vô tình lọt vào tầm mắt của đấng đế vương, rồi lại lặng lẽ rụt về.

Yến Tự Lễ bị phân tâm, cổ tay đột ngột dừng lại cách mặt giấy ba tấc.

Ngón cái vô thức xoa nhẹ chiếc nhẫn đeo ngón tay bằng ngọc, Yến Tự Lễ không ngẩng mắt lên nhìn, cứ thế bưng chén trà lên, đưa đến dưới mũi.

Hương trà Kính Đình Lục Tuyết hòa quyện với mùi thanh khiết của cành tùng bách lan tỏa, Yến Tự Lễ nếm thử thấy khá vừa ý, chỉ nhàn nhạt nói:

"Lúc đun nước thì đợi thêm ba hơi thở nữa."

"Vâng, nô tỳ nhớ rồi ạ."

Thấy trà có thể vừa miệng chủ tử, lòng Thượng Doanh Doanh hơi thả lỏng. Khi khom người đáp lời, giọng nàng trong trẻo mềm mại, rất dễ nghe.

Khi pha trà dùng đỉnh hoạch* để đun nước, chia làm các giai đoạn nhất phí, nhị phí, tam phí*. Nước trà càng mịn thì vị trà càng ngọt.

Đỉnh hoạch*: Nồi ba chân

Các giai đoạn nhất phí, nhị phí, tam phí*: Nước sôi lần một, lần hai, lần ba.

Lá trà Kính Đình Lục Tuyết rất mềm mại, khi pha trà, Thượng Doanh Doanh thường quen dùng nước sôi lần một. Vạn tuế gia lại bảo nàng đợi đến lúc qua lần sôi thứ nhất, chớm sang lần sôi thứ hai, lẽ nào ngài thích vị trà đậm đà, trầm lắng hơn?

Thượng Doanh Doanh thầm đoán sở thích của Hoàng đế, đâu biết rằng người kia đã nghiêng đầu nhìn sang nàng.

Liếc thấy làn da sậm màu vàng vọt của nữ tử, Yến Tự Lễ ghét bỏ dời mắt đi, trong lòng lập tức lại bốc hỏa.

Ngả người dựa vào long ỷ*, Yến Tự Lễ đột nhiên cong ngón tay gõ lên bàn, ra lệnh:

Long ỷ: ngai vàng, ngai rồng

"Lại gần đây."

Hai tiếng "cộc cộc" trầm đục, hệt như mưa đêm gõ vào quan tài, vô cớ mang theo một luồng khí thế uy h**p.

Thượng Doanh Doanh trong lòng không chắc, bèn lặng lẽ liếc mắt hỏi Lưu Hỷ. Lưu Hỷ đứng cách đó ba bước, thấy vậy liền bĩu môi về phía Thượng Doanh Doanh —— Vạn tuế gia gọi người đó, mau qua đi!

Tuyệt không có lý nào bắt chủ tử phải ngẩng đầu lên nói chuyện, Thượng Doanh Doanh vội đi đến bên cạnh Hoàng đế, vén váy quỳ xuống. Vừa nhìn rõ đôi mắt vàng rực sáng trên long bào, thì đã bị một vật lạnh lẽo đưa đến dưới cằm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!