Ai mà ngờ được, trên đời này lại có người vì nàng mà canh cánh trong lòng đến thế? Huống hồ người nói ra lời này, lại là vị Vạn tuế gia sát phạt quả quyết.
Thượng Doanh Doanh chỉ cảm thấy như có người véo vào tim một cái, nàng ngỡ ngàng ngẩng đầu, liền chạm phải đôi con ngươi đen thẳm không thấy đáy của Yến Tự Lễ.
Yến Tự Lễ nhìn nàng chằm chằm, trong đáy mắt cuộn trào sóng dữ. Trong đó có cả nỗi sợ hãi muộn màng, lo lắng, thậm chí là tức giận. Nhưng điều khiến người ta nhói lòng nhất, lại chính là thứ tình ý không thể che giấu.
Thấy tình cảnh này, dẫu là kẻ sắt đá cũng phải động lòng, huống chi Thượng Doanh Doanh xưa nay vốn là người mềm lòng.
Rốt cuộc không nỡ dội gáo nước lạnh lên Hoàng đế, Thượng Doanh Doanh cố gắng nói một câu mềm mỏng. Nhưng khổ nỗi lưỡi nàng như bị thắt nút, cuối cùng thốt ra chỉ còn lại một câu khô khốc:
"Tần thiếp sau này sẽ cẩn thận hơn, không để Hoàng thượng phải lo lắng…"
Lời vừa ra khỏi miệng, liền thấy giữa hàng mày của Yến Tự Lễ lộ ra vẻ ảo não, trông hệt như đã dốc hết mười phần sức lực mà lại vồ hụt một cái.
Nhận ra hình như mình đã không nói trúng vào lòng Hoàng đế, Thượng Doanh Doanh lập tức cắn vào đầu lưỡi, gắng gượng nuốt nửa câu sau vào lại trong bụng.
Yến Tự Lễ im lặng hồi lâu, cổ họng bật ra một tiếng thở dài trầm đục, cũng không lên tiếng trách cứ Thượng Doanh Doanh, chỉ lấy ra hai món đồ từ trong lòng.
Một món là túi lưới Phương Thắng* màu xanh lam đã phai dần, rõ ràng là vật kỷ niệm mà mẫu thân hắn để lại; món còn lại đỏ rực, chẳng phải chính là nút thắt đồng tâm mà Thượng Doanh Doanh đã tặng hắn trước chuyến đi Dụ Lăng lần này sao?
Túi lưới Phương Thắng*: Túi gấm được đan theo hình hai hình thoi lồng vào nhau
Ngón tay v**t v* nút thắt bằng dây đỏ, giọng Yến Tự Lễ khàn đặc không ra tiếng: "Năm đó Mẫu hậu đột ngột qua đời, thứ cuối cùng để lại cho trẫm, chính là nút thắt do chính tay người thắt…"
Tim Thượng Doanh Doanh thắt lại, nút thắt đồng tâm này vốn là món đồ nàng tiện tay đan, chưa từng nghĩ ngợi nhiều.
Bây giờ nghe Yến Tự Lễ nói vậy, Thượng Doanh Doanh mới nhận ra, có lẽ nàng lại vô tình chạm vào điều cấm kỵ của Hoàng đế. Thế mà Yến Tự Lễ lại không nổi giận, vẫn cất kỹ bên người, cứ như thể đó là bảo vật hiếm có trên đời.
Thấy con người vàng ngọc tôn quý kia lại để lộ dáng vẻ như vậy, Thượng Doanh Doanh hoảng hốt vòng tay ôm lấy cổ Yến Tự Lễ, vội vàng nhận lỗi:
"Hoàng thượng thứ tội, tần thiếp không phải cố ý…"
"Nàng đúng là tiểu oan gia nhẫn tâm."
Yến Tự Lễ đột nhiên ôm ghì Thượng Doanh Doanh vào lòng, sức lực lớn đến mức như muốn hòa tan nàng vào xương máu của mình, gằn giọng nói:
"Có phải nàng cũng định đan một cái nút để đối phó với trẫm, rồi quay đầu đi để trẫm không bao giờ tìm thấy nàng nữa không?"
Nghe những lời này, sống mũi Thượng Doanh Doanh bỗng cay xè, nàng vộ vùng ra ra khỏi lòng Hoàng đế nửa tấc, nâng lấy khuôn mặt hắn nói: "Vạn tuế gia hãy nhìn kỹ tần thiếp đây—"
Trong ánh mắt Thượng Doanh Doanh dập dờn ý nước, từng chữ từng chữ nghiêm túc hứa hẹn: "Tần thiếp xin thề với trời, tần thiếp đã tặng ngài nút thắt đồng tâm, chính là đã trói luôn cả linh hồn vào đó, tuyệt đối không có ý nghĩ rời xa ngài."
Nói đến đây, Thượng Doanh Doanh vẫn thấy chưa đủ, lại còn quả quyết nói:
"Nếu ngài thấy xui xẻo, tần thiếp bây giờ sẽ thu hồi lại."
Nói rồi, Thượng Doanh Doanh thật sự đưa ngón tay ra, định đoạt lấy nút thắt đồng tâm từ lòng bàn tay Yến Tự Lễ.
Phải nói rằng Thượng Doanh Doanh xưa nay là người không theo quy củ, bất kể phía trước nói hay đến đâu, phía sau đột nhiên có thể rẽ sang một con đường khác. Giống như con ngựa không có dây cương, nói chạy lệch là chạy lệch, bất thình lình lại cho người ta một cú đá hậu.
Chẳng hiểu sao đột nhiên lại sắp bị tịch thu, Yến Tự Lễ suýt chút nữa thì không nhịn được cười, vội vàng nghiêng người né đi, nhét nút thắt đồng tâm vào lại trong lòng cất kỹ.
Để tránh thần sắc bị lộ, Yến Tự Lễ đè lấy bàn tay đang gây rối của Thượng Doanh Doanh, ấn chặt nàng vào lại lồng ngực mình, vẫn giả vờ như đang đau buồn thất ý.
Cái trò ma quỷ giả đáng thương này, Yến Tự Lễ ngày thường khinh thường nhất. Nhưng bây giờ vì để dỗ được tiểu tổ tông này, Yến Tự Lễ lại chợt cảm thấy, mặt mũi với cái lót giày cũng chẳng khác gì nhau!
Dù sao cũng là ở trước mặt tức phụ nhà mình, cần cái thứ uy nghi Thiên gia chết tiệt đó để làm gì? Chi bằng học theo mấy gã ngoài phố chợ, mặt dày mày dạn một chút, ngược lại còn có thể chiếm được vài phần chân tâm.
Tai nghe thấy tiếng tim của cả hai đều đập loạn xạ, Yến Tự Lễ vùi đầu vào hõm cổ Thượng Doanh Doanh, hơi nóng hổi khiến người ta run rẩy:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!