Chương 46: Vạn tuế gia đã hạ khẩu dụ, tấn phong người làm Mỹ nhân

Sau tấm rèm mềm màu tím khói, Thượng Doanh Doanh cuộn mình trong chăn gấm, ngủ một giấc say sưa đến tận hừng đông. Nàng đưa ngón tay sờ sang bên cạnh, thấy giường đã lạnh băng mới nhận ra Yến Tự Lễ đã rời đi.

Lông mi Thượng Doanh Doanh khẽ run, nàng chậm rãi ôm chăn xoay người. Ngón tay vòng ra sau gáy, khẽ vuốt mấy sợi tóc còn ẩm ướt.

Nghe thấy tiếng sột soạt trong màn, Xảo Lăng nhẹ giọng hỏi:

"Chủ tử, người đã tỉnh rồi ạ?"

Cổ họng Thượng Doanh Doanh hơi khô, nàng khẽ nuốt nước bọt rồi mới khe khẽ đáp lại một tiếng ra ngoài trướng.

Xảo Lăng vén rèm hoa lên, ánh ban mai lập tức rọi vào. Thượng Doanh Doanh vùi nửa khuôn mặt vào gối, giọng điệu vừa nũng nịu vừa mềm mại, nghe vẫn còn chút mơ màng:

"Vạn tuế gia đã đến Dụ Lăng rồi sao?"

Hôm qua Hoàng đế cố tình chuốc cho nàng say, lẽ nào là không muốn nàng phải dậy để tiễn hắn?

Rõ ràng là chính mình đã khuyên Hoàng đế đi, vậy mà đến lúc này không thấy bóng dáng người đâu, nàng lại cảm thấy có chút hụt hẫng, trong lòng bỗng chốc trống rỗng.

Xảo Lăng đỡ Thượng Doanh Doanh tựa vào chiếc gối tựa, rồi bưng chén trà đã được hong cho ấm lên bàn, đưa cho nàng uống để nhuận giọng: "Vạn tuế gia đã khởi giá nửa canh giờ trước rồi ạ, trước khi đi còn đặc biệt dặn dò nô tỳ phải hầu hạ người cho tốt, còn để lại một tiểu thái giám cho người sai phái nữa."

Nói rồi, Xảo Lăng mím môi cười: "Ngài nói Mỹ nhân ở lại hành cung một mình, nếu gặp phải chuyện gì phiền phức, cứ việc sai người đến Dụ Lăng báo tin ạ."

Thượng Doanh Doanh vịn vào tay Xảo Lăng nhấp một ngụm trà, vốn đang lơ đãng, nhưng sau khi nghe thấy hai chữ "Mỹ nhân", nàng bỗng giật nảy mình, ngỡ rằng tai mình có vấn đề.

Thượng Doanh Doanh chống người dậy, lẩm bẩm: "… Mỹ nhân?"

Xảo Lăng nghe vậy thì mày mắt cong cong, lập tức đặt chén trà xuống, nghiêm mặt quỳ gối hành lễ:

"Chúc mừng chủ tử! Sáng sớm hôm nay Vạn tuế gia đã hạ khẩu dụ, tấn phong người làm Mỹ nhân."

Thượng Doanh Doanh ngơ ngác ngồi trên mép giường, đầu ngón tay bất giác cuộn lại, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, vừa vui mừng vừa bất an.

Tính đi tính lại mới qua khoảng hai mươi ngày, sao Hoàng đế lại đột nhiên tấn phong cho nàng? Chẳng lẽ là công lao nàng hầu rượu sao.

Thượng Doanh Doanh cố gắng nhớ lại chuyện đêm qua, chỉ nhớ mình bị dụ uống không ít rượu sen, sau đó thì choáng váng say mèm, còn những chuyện sau đó thì một chút cũng không nhớ nổi.

Thấy Thượng Doanh Doanh hồi lâu không nói gì, Xảo Lăng chỉ tưởng nàng vui mừng đến ngây người, lại ghé sát hơn, hạ giọng thần bí nói: "Vạn tuế gia còn nói, sau này nếu chủ tử thấy ai ngứa mắt, cứ việc cho người đó ăn canh đóng cửa*. Đừng nói là một Biện Mỹ nhân, cho dù là người có vị phân cao hơn, ngài cũng sẽ chống lưng làm chủ cho người!"

Ăn canh đóng cửa*: Ý chỉ từ chối tiếp khách

Lúc này Thượng Doanh Doanh mới hoàn toàn tỉnh táo lại, thì ra là vì chuyện của Biện Mỹ nhân ngày hôm qua.

Nhưng nàng thật sự oan uổng, hôm qua chẳng qua là trong lòng nghĩ sao thì miệng nói vậy thôi. Hoàn toàn không có nửa điểm ý tứ mượn cơ hội để cầu xin ân sủng, hay oán trách để đòi ban thưởng.

Lời này lại không tiện nói với Xảo Lăng, kẻo lại thành ra mình được hời còn ra vẻ.

Thượng Doanh Doanh rũ mi không nói, trong lòng thoáng chốc cảm thấy được nhận sủng mà hổ thẹn, thoáng chốc lại không khỏi có chút buồn rầu. Nói cho cùng, nàng vẫn không tin ân sủng mà Hoàng đế ban cho sẽ được dài lâu.

Hôm nay có thể cậy sủng mà làm càn, nhưng sau này, chưa chắc đã không biến thành mầm họa tự rước lấy diệt vong.

Xảo Lăng nào biết được những lo sầu này trong lòng chủ tử nhà mình, chỉ mải vui mừng thay cho nàng, tay chân nhanh nhẹn lấy ra bộ váy cung đình mới tinh, hầu hạ nàng chải chuốt trang điểm.

Trong Lưu Huỳnh Tiểu Trúc, đám cung nhân ai nấy đều tươi cười rạng rỡ, ngấm ngầm đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy vị Thượng Mỹ nhân này sẽ một bước lên mây, tiền đồ vô lượng.

Hôm nay mưa bên ngoài không ngớt, vẫn cứ rả rích không ngừng, làm cho hoa cỏ trong sân ủ rũ cúi đầu, trên con đường lát sỏi đọng lại những vũng nước nông.

Cảnh trí hành cung tuy đẹp, nhưng điểm này lại khiến người ta phiền lòng, hễ mưa là khắp nơi lại lầy lội không chịu nổi.

Thượng Doanh Doanh lười ra ngoài làm bẩn giày thêu vớ lụa, sau khi dùng xong bữa sáng, bèn trải giấy Tuyên trên chiếc bàn nhỏ bên cửa sổ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!