Khó khăn lắm mới có được tiểu cung thất của riêng mình, tuy không quá xa hoa lộng lẫy, nhưng Thượng Doanh Doanh tự mình nhìn thấy lại thấy thoải mái dễ chịu, mặc cho Yến Tự Lễ mềm mỏng cứng rắn thế nào, cũng không vui lòng cùng hắn về Khoái Tuyết Thời Tình để ở.
Yến Tự Lễ hết cách, đành ra lệnh cho người mang đến chiếc chăn long phụng hoa đó, nhất quyết muốn cùng Thượng Doanh Doanh chen chúc trên chiếc giường ngủ nhỏ.
Đêm đến hai người ở cùng một chỗ cọ xát, lại sắp sửa bùng lên lửa nóng. Thượng Doanh Doanh còn nhớ sáng mai phải đi thỉnh an, e thẹn không chịu khuất phục. Yến Tự Lễ đành phải nếm qua rồi dừng, cùng nàng đùa giỡn một hồi rồi nghỉ ngơi.
Hôm sau tiễn Hoàng đế đi triều nghị, tay chân Thượng Doanh Doanh mềm nhũn giúp hắn mặc đồ, mái tóc đen như lụa khoác lên sau lưng, dưới lớp áo ngủ bằng lụa mỏng thấp thoáng lộ ra chiếc áo yếm màu tím nho.
Yến Tự Lễ càng nhìn càng ngứa ngáy trong lòng, không nhịn được muốn trộm hương cắp ngọc, lại bị Thượng Doanh Doanh duỗi ngón tay chặn trước ngực.
Nâng khuôn mặt đỏ bừng của Thượng Doanh Doanh lên, Yến Tự Lễ buồn cười hỏi:
"Sao ngay cả hôn một cái cũng không chịu rồi?"
"Đêm qua ngài đã… đã hoang đường như vậy… vậy mà còn dám hỏi tần thiếp."
Giọng Thượng Doanh Doanh càng lúc càng nhỏ, nhẹ nhàng gỡ tay Yến Tự Lễ đang ôm eo mình ra, xấu hổ tức giận quay người đi không dám nhìn ai.
Hôm qua Hoàng đế tại sao lại phải l**m nàng chứ? Trên người chính hắn lại không tìm được sự sung sướng, cứ một mực làm nàng như hải đường sau mưa. Hơn nữa, hắn không thấy bẩn sao?
Dù sao thì bây giờ Thượng Doanh Doanh cũng không muốn nhìn thấy môi lưỡi của Hoàng đế, cũng không chịu hôn hắn.
"Nàng còn chê chính mình bẩn à?"
Yến Tự Lễ đưa nắm tay lên che miệng, nén cười, không ngờ hầu hạ nàng một lần, lại khiến nàng chẳng hề cảm kích chút nào.
Thấy Thượng Doanh Doanh không chịu quay lại, Yến Tự Lễ dứt khoát đuổi theo, ép sát nàng vào trước gương trang điểm, đôi môi mỏng lướt qua d** tai nàng:
"Trẫm nếm thử thấy còn ngọt hơn cả anh đào ngào mật nữa đấy."
Thấy trời cũng sắp sáng hẳn, Thượng Doanh Doanh nén xấu hổ nghe Hoàng đế nói xong, thấy có cơ hội liền chen vào khuyên nhủ:
"Ngài mau đi nghị chính đi, đừng để lỡ mất giờ."
"Nàng cũng vậy. Đi thỉnh an một lát rồi về, đừng có đi lang thang bên ngoài."
Yến Tự Lễ nắm lấy cổ tay Thượng Doanh Doanh, khẽ hôn lên mặt trong, không yên tâm mà dặn dò không ngớt:
"Bọn họ nói gì nàng cũng đừng tin, trong cung này chỉ có trẫm mới một lòng một dạ tốt với nàng."
Trái tim Thượng Doanh Doanh ấm lên, nhẹ giọng đáp:
"Tần thiếp biết rồi."
Sau khi tiễn Yến Tự Lễ ra ngoài cửa, Thượng Doanh Doanh ngồi xổm một lúc, rồi lặng lẽ vịn vào khung cửa đứng dậy, nhìn bóng lưng tuấn tú cao ngất đó dần đi xa.
Người ta nói "bạn quân như bạn hổ", nhưng vị gia này trước mắt, lại giống như một con mèo lớn đã được vuốt lông thuần hóa.
Thượng Doanh Doanh thầm cười trong lòng, lại cảm thấy có chút ấm áp. Từ khi vào cung đến nay, nàng luôn nơm nớp lo sợ như đi trên băng mỏng, ai ngờ ở trong cái long đàm hổ huyệt này, lại cũng để nàng chạm được vào chút hơi ấm chân thành.
Nghĩ lại, dù sao cũng đã đi đến bước đường này. Đã không thể học theo con chim cút nhu nhược kia rúc đầu chịu đựng, chi bằng cứ sống cho qua ngày một cách tốt đẹp. Cùng lắm chỉ là một chữ "chịu đựng", chịu đựng mãi, nói không chừng thật sự có thể chịu đựng đến ngày liễu ám hoa minh* cũng nên.
Liễu ám hoa minh*: Ý chỉ tương lai tươi sáng
Đang lúc suy nghĩ, Hạnh Thư đã dẫn theo hai tiểu nha đầu đi vào, hầu hạ Thượng Doanh Doanh thức dậy trang điểm.
Cung nhân được phân cho nàng phải đến chiều mới đến Lưu Huỳnh Tiểu Trúc, nhưng Thượng Doanh Doanh lại không đợi được đến lúc đó. Thường có câu "thà đến sớm chứ không đến muộn", quy củ thỉnh an này tuyệt đối không được phép qua loa. May mà Hoàng đế phải đi thượng triều nghị sự, nàng dứt khoát nhân cơ hội mượn cung nữ Ngự tiền để sai bảo.
Thấy Hạnh Thư định choàng chiếc áo choàng vai bằng ngọc trai lên người mình, Thượng Doanh Doanh vội vàng từ chối, nhỏ giọng nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!