Chương 42: Bây giờ đúng là đã làm nương nương rồi, lưng cũng cứng hơn không ít

"Nô tỳ xin chúc mừng Tài nhân chủ tử!"

Hạnh Thư bưng một chiếc khay sơn đỏ vẽ vàng, bước những bước nhỏ nhanh nhẹn vén rèm đi vào, đầu mày cuối mắt đều ánh lên vẻ vui mừng.

Chỉ thấy Thượng Doanh Doanh lần này đúng là cá chép hóa rồng, đêm qua được hưởng ơn mưa móc*, hôm nay cả người cứ như trái đào mật mới hái. Da dẻ thì non mềm, ruột thì ngọt lịm, khắp người toát ra một vẻ tươi tắn tràn đầy sức sống.

Mưu móc*: là một cụm từ mang ý nghĩa trừu tượng và tượng trưng cho ân huệ, sự ban phát, lợi lộc từ một cấp trên (vua chúa, người có quyền lực) xuống cấp dưới.

Trên má Thượng Doanh Doanh ửng lên hai ráng mây đỏ, lúc nhận lấy chiếc bát uyên ương nằm trên sen men màu phấn, ngón tay vẫn không có chút sức lực nào, không khỏi nũng nịu trách yêu:

"Hạnh Thư tỷ tỷ đừng trêu chọc ta nữa."

Trong chiếc bát sứ men màu phấn đựng sữa bò nóng, hương sữa xộc thẳng vào mũi. Thượng Doanh Doanh nhìn trong điện không có ai, cũng chẳng buồn dùng muỗng, bưng bát lên uống một hơi.

Hạnh Thư thấy vậy bật cười một tiếng, tựa vào bên cạnh Thượng Doanh Doanh trêu chọc: "Tài nhân cứ từ từ thôi, cẩn thận bỏng lưỡi. Nhìn bộ dạng này, không phải là đói lắm rồi chứ?"

Thượng Doanh Doanh một hơi uống hết nửa bát nhỏ, lúc này mới cảm thấy ngũ tạng lục phủ dễ chịu hơn một chút, nghe vậy liền ấm ức lẩm bẩm: "Tỷ tỷ đừng nói nữa. Vạn tuế gia cũng chỉ ban cho mấy miếng bánh cao táo đỏ, nửa bát trà hạnh nhân vào nửa đêm sau, sau đó thì…"

Nói đến đây đột nhiên khựng lại, mặt Thượng Doanh Doanh nóng bừng, lại nhỏ giọng bổ sung một câu, hệt như kẻ trộm:

"May mà ngài ấy đi lo liệu triều chính rồi, nếu không lúc này không biết còn dày vò người ta thế nào nữa."

Hạnh Thư che miệng cười không ngớt, luôn miệng nói: "Đây là chuyện tốt, Vạn tuế gia yêu quý người đó."

Bên này cười xong uống xong, Hạnh Thư dìu Thượng Doanh Doanh ngồi trước gương trang điểm, búi lại cho nàng một kiểu tóc tươm tất:

"Ta vừa rồi tiện đường đi xem qua, Lưu Huỳnh Tiểu Trúc đã được dọn dẹp gọn gàng rồi. Chỉ là đồ đạc bài trí còn thiếu chút gì đó, trông có vẻ hơi lạnh lẽo."

Lưu Huỳnh Tiểu Trúc thực chất là một góc trong nơi Hoàng đế nghỉ ngơi, trước đây cũng từng có sủng phi của tiên đế ở đó. Chỉ là vị gia này hiện nay không mấy để tâm đến hậu cung, mọi người đều cho là không dùng đến, nên không hề bài trí trước.

"Dù sao cũng chỉ là một nơi ở tạm, một thời gian nữa còn phải về lại Tử Cấm Thành." Thượng Doanh Doanh thở dài một hơi, trong lòng tính toán đợi sau khi về cung, nàng có lẽ sẽ phải ở cùng với một nương nương chủ vị, đến lúc đó lại phải dựa vào ai đây?

Nói rồi, ánh mắt Thượng Doanh Doanh lướt ra ngoài cửa sổ, khẽ bĩu môi.

Hạnh Thư vốn thông minh, thấy vậy lập tức hiểu ý, rón rén đến đóng chặt cửa sổ, chỉ để lại một khe hở để quan sát động tĩnh bên ngoài.

Hạnh Thư quay lại, hạ giọng hỏi: "Tài nhân có chuyện riêng gì muốn nói sao?"

Thượng Doanh Doanh khẽ gật đầu, quay về ngồi trên giường, lúc này mới nhỏ giọng nói: "Hạnh Thư tỷ tỷ, có một chuyện ta đã suy nghĩ cả đêm, luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ…"

Sau đó, Thượng Doanh Doanh liền đem chuyện muội muội ở nhà bị người ta hãm hại, nương thân chạy đến cầu cứu, còn có túi vàng bị mất trắng, kể lại rõ ràng từng chút một.

Hạnh Thư nghe mà mày nhíu lại thành một cục, không khỏi chép miệng: Trời ạ, Thượng Doanh Doanh trước đó còn chưa chính thức được thừa sủng*, trong nhà đã gặp phải đại nạn như vậy.

Thừa sủng* : Được vua ngủ cùng

"Tài nhân yên tâm" Hạnh Thư vội vàng an ủi "Có Vạn tuế gia ở đây, đảm bảo có thể thả nhị cô nương ra, người tuyệt đối đừng lo lắng nóng giận…"

"Ta không lo lắng chuyện này," Thượng Doanh Doanh lắc đầu nói "Chỉ là cảm thấy chuyện này có gì đó kỳ quái."

"Tỷ tỷ nói xem, đó là một túi vàng thỏi thật sự, cho dù Huyện thái gia và nhà họ Thôi có tham lam đến đâu, cũng nên hài lòng rồi chứ phải không? Sao đưa đến nha môn, lại như đá chìm đáy biển vậy?" Thượng Doanh Doanh vê ngón tay trầm ngâm, nói ra còn không khỏi thấy đau lòng.

"Đã không vì tiền, vậy thì là vì người thôi." Hạnh Thư lập tức tiếp lời, "Tài nhân xem tai họa này, có phải là vì người mà ra không?"

Thượng Doanh Doanh mím môi suy nghĩ, cuối cùng cũng nói ra mâu thuẫn với Văn phi, cùng Hạnh Thư bàn bạc: "Ngày đó ý trong lời ngoài của Văn Phi, chẳng qua là muốn bảo ta rời đi. Sau này ta tung tin muốn đến Thượng Nghi Cục, nàng ta có lẽ đã bị ta trấn an, theo lý mà nói không nên tốn công hại ta nữa."

"Huống hồ tình hình hiện tại, lại giống như có người cố ý dùng chuyện trong nhà để níu chân, ép ta không thể không tranh sủng…"

Tuy thời điểm không đúng lắm, nhưng Hạnh Thư vẫn không khỏi cảm thán: "Đêm qua người và Vạn tuế gia làm chuyện đó, vậy mà còn có thời gian nghĩ nhiều như vậy, xem ra Vạn tuế gia vẫn còn nương tay đấy ạ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!