Chương 40: Thượng Doanh Doanh, trẫm thương nàng

Lúc Thượng Doanh Doanh chạy đến cửa hông, bước chân vẫn còn thoáng vẻ nhanh nhẹn. Được đoàn tụ với mẹ trong ngày sinh thần, lòng nàng vui mừng hớn hở, ngay cả lớp mồ hôi mỏng rịn ra trên cổ cũng không buồn lau.

Thế nhưng vừa đến trước cửa, Thượng Doanh Doanh lại thấy nương thân đứng dưới gốc tường, hai mắt sưng đỏ như quả đào, tay áo ướt đẫm một mảng, rõ ràng là vừa mới khóc.

Thượng Doanh Doanh thấy vậy, niềm vui không khỏi biến thành nỗi lo, vội vàng từ trong túi thơm lấy ra bạc vụn, nhét cho thái giám gác cửa: "Xin công công châm chước cho."

Vội vàng kéo nương thân đến một góc vắng vẻ, Thượng Doanh Doanh còn chưa kịp mở lời, Thượng mẫu đã nắm chặt cổ tay nàng khóc lóc cầu xin:

"Doanh Doanh, mau nghĩ cách cứu muội muội con đi."

Thượng Doanh Doanh hoảng hốt đỡ lấy, chạm vào những ngón tay lạnh buốt của nuowgn thân, tim đập thình thịch: "Nương, người từ từ nói, Tri Vi sao rồi ạ?"

Thượng mẫu nghẹn ngào nói: "Chính là vị Thôi đại nhân ở Thái Thường Tự đó. Hôm kia hắn ta nộp một tờ đơn kiện, tố cáo muội muội con lên Huyện nha, cứ khăng khăng nói nó trộm ngọc bội gia truyền của nhà họ Thôi. Bây giờ Tri Vi đang bị giam ở chỗ quan huyện, vị Huyện thái gia đó lại thông đồng với nhà họ Thôi, nhất quyết muốn trị tội trộm cắp cho nó. Dân thường chúng ta làm sao đấu lại được với quan?

Trong nhà đã tiêu sạch tiền bạc rồi, cũng thực sự không cứu nổi Tri Vi…"

Thượng Doanh Doanh nghe xong, trong lòng vừa tức vừa vội, không kìm được mà trách móc:

"Nương, chẳng phải lúc trước con đã dặn người, nhất định phải để tâm nhiều hơn, chớ có nóng vội sao?"

"Huống hồ muội muội là nữ nhi khuê các, nếu không phải lén lút tiếp xúc với nam nhân bên ngoài, làm sao có thể bị vu cáo trộm cắp? Vụ án này dù nói cho ai nghe, chúng ta cũng không có lý lẽ gì cả."

Thượng mẫu hối hận vô cùng, chỉ biết lau nước mắt nói: "Ngày mồng ba tháng ba hôm đó đúng vào Tiết nữ nhi, nương mới cho phép Tri Vi ra ngoài du xuân, ai ngờ lại bị vị Thôi đại nhân đó chặn ở con hẻm sau miếu Quan Âm, gây ra họa lớn thế này."

"Trong nhà bây giờ đã dò hỏi được, vị Huyện lão gia kia vậy mà lại muốn phán muội muội con tội đeo gông hoặc bị đánh bằng gậy, nó năm nay mới mười lăm tuổi, thế này bảo sau này nó làm người thế nào? Doanh Doanh, nương biết con bây giờ đang làm việc bên cạnh Vạn tuế gia, con xem có thể cầu xin một ân điển được không…"

"Nương!" Thượng Doanh Doanh đột ngột ngắt lời "Vạn tuế gia là chủ tử của con, chứ không phải con là chủ của Vạn tuế gia…"

Vội vàng nuốt xuống những lời không hợp phép tắc, Thượng Doanh Doanh bất đắc dĩ thở dài:

"Làm sao có thể con nói gì, ngài ấy cũng đều nghe theo con được chứ?"

Lời còn chưa dứt, Thượng mẫu lại nức nở hỏi: "Vị… vị Thôi đại nhân đó cấu kết với quan phủ, con không thể thay Tri Vi cáo ngự trạng* sao?"

Cáo ngự trạng*: Kiện thẳng lên vua

Thượng Doanh Doanh lòng đầy lửa giận, bỗng nhiên bị một tảng băng dập tắt, thay vào đó là từng cơn lạnh lẽo: "Nương, người có biết cáo ngự trạng nghĩa là gì không? Cáo ngự trạng là phải chịu hình phạt trước, cho dù cuối cùng có kiện thành công, người đi kiện cũng phải chịu tội lưu đày hai ngàn dặm."

Thượng mẫu nghe vậy, lập tức mắt lộ vẻ kinh hoàng. Ngay khi Thượng Doanh Doanh tưởng bà sẽ từ bỏ, Thượng mẫu vậy mà lại đột nhiên khuỵu gối xuống, định quỳ xuống khấu đầu: "Doanh Doanh, Tri Vi là muội muội của con mà, là niềm hy vọng nửa đời sau của nương, con dù thế nào cũng phải cứu nó…"

"Nương, người làm gì vậy!"

Thượng Doanh Doanh vội vàng kéo Thượng mẫu lại, tháng tư gió ấm nắng lành, mà lòng nàng lại lạnh đến run rẩy.

Tri Vi là hy vọng của nương thân, vậy còn nàng thì sao? Bao nhiêu năm nàng trả giá và hy sinh, chẳng lẽ không là gì cả sao?

Nhịp tim hỗn loạn dần dần ngưng đọng lại, Thượng Doanh Doanh bỗng nhiên bình tĩnh đến lạ thường. Hồi lâu sau, nàng nói bằng giọng cực nhẹ mà lạnh lẽo:

"Nương, nếu như từ nay về sau, người chỉ có thể gặp một trong hai người là con hoặc muội muội, người sẽ chọn ai?"

Ánh mắt Thượng mẫu lấp lánh, đôi môi run rẩy một lúc lâu, vẫn không nhịn được mà khuyên nhủ:

"Doanh Doanh, muội muội con còn nhỏ…"

Dù chỉ nói vài lời ngon ngọt để lừa nàng thôi cũng được mà? Hôm nay còn là sinh nhật mười chín tuổi của nàng, chẳng lẽ nương thân thật sự không nhớ chút nào sao?

"Con biết rồi."

Thượng Doanh Doanh chớp mắt rất chậm, dùng chút sức giằng cổ tay ra, rồi lại lấy túi thơm trong tay áo ra nhét cho Thượng mẫu, chậm rãi nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!