Chương 32: Nàng thề sẽ không bao giờ hôn Hoàng đế nữa

Trong lúc đang suy nghĩ vẩn vơ, Thượng Doanh Doanh đột nhiên thấy Hoàng đế cúi đầu ghé sát lại, tim nàng như nai con chạy loạn, vội nhắm chặt hai mắt chờ đợi.

Nào ngờ qua một lúc lâu, trên mặt vẫn không có chút cảm giác nào. Tựa như gió thoảng qua, không một tiếng động.

Thượng Doanh Doanh lại lén hé mắt, xem Hoàng đế đang làm gì. Ánh mắt vừa chạm nhau, Thượng Doanh Doanh như bị bỏng một cái, lập tức nhận ra trong đáy mắt Yến Tự Lễ đang cuộn trào d*c v*ng nồng đậm. Nhưng hắn lại nắm chặt nắm đấm, nén lại sự thôi thúc muốn hôn.

Không biết trong lòng lệch mất dây thần kinh nào, Thượng Doanh Doanh đột nhiên níu lấy vạt áo Yến Tự Lễ, nhón gót chân lên. Dùng môi của mình áp lên khóe môi Hoàng đế, một cái chạm mềm mại mà rụt rè, thoáng chốc đã rời đi.

Không dám nhìn xem Yến Tự Lễ lộ ra vẻ mặt gì, Thượng Doanh Doanh quay người bỏ chạy thục mạng, đầu ngón tay run rẩy ôm ruột gối tới, giả vờ như mình rất bận rộn.

Yến Tự Lễ ngẩn người tại chỗ, hơi thở đột nhiên trở nên nặng nề, thầm nghĩ nếu như vậy mà còn không đuổi theo, hắn đúng là uổng công làm đấng nam nhi đại trượng phu.

Lòng đầy vui sướng chen vào ngồi trong chiếc ghế mềm, Yến Tự Lễ một tay ôm lấy Thượng Doanh Doanh, cúi đầu tùy ý hỏi:

"Đây lại là vật hiếm lạ gì nữa vậy?"

Tình đến lúc đậm sâu, ngược lại cũng trở nên cẩn trọng, không dám mở miệng nói chuyện yêu đương.

Thấy Yến Tự Lễ tạm thời không nhắc đến nụ hôn ban nãy, nhịp tim đập thình thịch của Thượng Doanh Doanh dần chậm lại, nàng ôm chiếc gối mềm ghé sát đến chóp mũi Hoàng đế.

"Nô tỳ đột nhiên nhớ ra năm nay còn giữ lại hoa nhài phơi khô, cũng rất thích hợp để làm gối hoa. Ban nãy khi Ngô ngự y đến bắt mạch, nô tỳ liền nhân tiện hỏi thăm. Ngự y nói hoa nhài và hoa cúc trắng có cùng công dụng, mùi hương lại còn dễ chịu hơn, nô tỳ liền nghĩ đến việc tháo ra làm lại…"

"Tại sao lại muốn làm lại?" Ánh mắt Yến Tự Lễ khẽ động, truy hỏi Thượng Doanh Doanh đến cùng.

Thượng Doanh Doanh quay mặt đi, ngượng ngùng trách yêu: "Nô tỳ biết, ngài nhìn hoa cúc không thuận mắt."

"Cành Tuyết Thanh Tiên Nhân của Tiểu Vương gia tặng, nô tỳ đã sớm bảo Trác Lan mang đi trồng rồi."

Thượng Doanh Doanh khẽ thở ra, sau khi giải thích lại dịu dàng dỗ dành:

"Ngài đại nhân đại lượng, đừng không vui nữa."

Yến Tự Lễ nghe tiếng, lại đột nhiên im lặng. Thượng Doanh Doanh bối rối, không khỏi rụt rè liếc mắt nhìn. Cái nhìn trộm này, vừa hay rơi vào cái bẫy bắt thú nhỏ.

Yến Tự Lễ sớm đã cúi đầu chờ đợi, lúc này lại ngậm lấy đôi môi mềm mại gần trong gang tấc, tham lam m*t lấy cánh môi nàng, day dưa đến mức đỏ ửng ẩm ướt, hơi hơi nóng lên.

Thượng Doanh Doanh luống cuống không biết làm sao, chỉ cảm thấy cảm giác rung động này vừa xa lạ vừa mê loạn, dần dần tay chân mềm nhũn, đến mức lơi lỏng hàm răng, bị buộc phải cùng Hoàng đế môi lưỡi quấn quýt.

Thực sự cảm thấy không thở nổi, Thượng Doanh Doanh không nhịn được vịn vào vai Yến Tự Lễ, nức nở đẩy ra. Yến Tự Lễ lại nghiêng người áp tới, lòng bàn tay vẫn đệm sau gáy nàng, quấn quýt hôn không ngừng.

Cuối cùng, trong cổ họng Yến Tự Lễ bật ra một tiếng thở dài trầm thấp, lúc này mới nhặt lấy những ngón tay thon dài đang đặt trên vai hắn, nhẹ nhàng hôn lên từng ngón một, giọng nói chứa đầy ý cười:

"Học được chưa? Đây mới gọi là hôn."

Hai má Thượng Doanh Doanh ửng hồng, trong đầu cũng hỗn loạn mông lung. Nàng úp mặt vào chiếc đệm mềm màu vàng sáng không ngừng th* d*c, trong lòng thề sẽ không bao giờ hôn Hoàng đế nữa, Hoàng đế là người xấu xa nhất thiên hạ.

Trận tuyết mùa đông năm nay, rơi xong liền tạnh một trận, để lộ ra những ngày trời quang mây tạnh.

Các cung nhân vốn còn đang phơi nắng ăn mừng, nào ngờ tính tốt của ông trời thoáng chốc đã qua, kể từ đó, tuyết lành ở kinh thành bắt đầu rơi triền miên không dứt.

Ngoài Diễn Tú Cung, tuyết rơi như lông ngỗng lả tả bay vào lòng, nhưng các phi tần lại không hề giảm hứng thú, ai nấy đều quấn áo choàng hồ ly, áo khoác da chồn, đứng dưới mái hiên ríu ra ríu rít.

Hôm nay Hoàng hậu nương nương mở tiệc, mời khắp các phi tần trong cung đến ngắm tuyết xem hoa mai. Vừa hay nơi đặt tiệc cách Diễn Tú Cung không xa, mọi người liền cùng nhau đến chỗ Văn phi thăm Đại hoàng tử, chuẩn bị đón cậu bé cùng đi đến điện Phụng Hồi.

"Đại hoàng tử được Văn phi nương nương nuôi dưỡng thật tốt, mặt nhỏ trắng trẻo sạch sẽ, càng ngày càng có da có thịt."

Ngu tần chưa có ở đây, Thiệu Tài nhân liền tiếp nhận nhiệm vụ khuấy động không khí, đầu tiên cất lời nịnh nọt Văn phi.

Tuệ Ttần hiếm khi chủ động tiếp lời vào lúc này, trong mắt hiện lên ý cười: "Quần áo trên người Đại hoàng tử, còn là do nương nương tự tay may, quả là tấm lòng của từ mẫu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!