Chương 3: Mỗi câu nói dường như đều đang nhắm vào nàng

Trước khi thượng triều vào ngày hôm sau, Yến Tự Lễ lại gọi Lai Thọ vào điện, vô cớ ra một loạt mệnh lệnh cho hắn.

Câu nào cũng không nhắc đến ai, nhưng Lai Thọ nghe mà thấy câu nào cũng không rời khỏi Ngọc Phù.

Nghe xong, Lai Thọ cuối cùng cũng tin rằng, người bị mắng trong vườn hôm qua quả thật không phải là hắn. Vậy thì ổn rồi, dù sao ai chọc giận thì người đó tự đi mà dỗ. Hắn mà xum xoe chạy tới giảng hòa, có khi còn bị chủ tử ghét bỏ.

Sau khi khom lưng tiễn Vạn Tuế gia, Lai Thọ chắp tay trong áo, đứng dưới mái hiên, vừa hay thoáng thấy Kim Bảo sắp ra ngoài, bèn kéo dài giọng gọi:

"Kim Nhị Tổng quản——"

Nghe Lai Thọ gọi mình, Kim Bảo đành phải xoay gót chân, quay đầu lại đi đến dưới thềm, cười như không cười nói:

"Nô tài thỉnh an Đại Tổng quản, ngài cát tường."

Kim Bảo là Tư hình thái giám* ở Càn Minh Cung, ngày thường đi đến đâu cũng được người ta nịnh bợ tâng bốc. Nhưng vì mang chức phó tổng quản, nên không thể không cúi đầu trước Lai Thọ. Kim Bảo tự cho mình có công lao vất vả, đối với Lai Thọ, người đứng đầu Ngự tiền, xưa nay vẫn luôn là ngoài mặt thì phục nhưng trong lòng thì không.

Tư hình thái giám*: Thái giám trông coi việc hình phạt

"Nô tài vừa mới ra phía sau một chuyến, xử lý một tên cẩu nô tài không biết giữ mồm giữ miệng. Ngài xem thân nô tài đầy mùi máu tanh… phải mau về phòng thay bộ quần áo khác, lát nữa còn phải giảng quy củ cho đám cung nhân mới tới nữa. Đại Tổng quản có gì muốn dặn dò, cần nô tài truyền đạt luôn không ạ?"

Chẳng đợi Lai Thọ mở lời, Kim Bảo đã tự mình lẩm bẩm những chuyện không đâu, rõ ràng là cố tình ra vẻ với hắn. Lai Thọ cười lạnh trong lòng, nói một cách nửa âm nửa dương:

"Ta dĩ nhiên tin tưởng bản lĩnh của Nhị Tổng quản, nào dám ra lệnh cho ngài chứ? Chỉ là vừa rồi chủ tử gia có khẩu dụ——"

Thấy Lai Thọ mang khẩu dụ của hoàng đế ra, nụ cười trên mặt Kim Bảo cứng đờ, đành phải chịu thua. Hắn vội vàng cúi rạp xuống thềm, xám xịt dập đầu nói:

"Nô tài nghe lệnh."

Giờ Thìn hai khắc*, Thượng Doanh Doanh xách tay nải lên, được nữ quan của Thượng cung cục dẫn đường, đi một mạch đến Càn Minh Cung nhận việc. Ngự tiền coi trọng nhất là quy củ thể thống, nên chỗ ở của mỗi người đã được phân chia từ trước, tránh cho đám cung nhân mới đến lựa tới chọn lui, làm lỡ mất thời gian.

Giờ Thìn hai khắc*: Khoảng 7h30 sáng

Đêm qua lúc từ biệt Xảo Lăng và mọi người, ai nấy đều nói: Ngọc Phù vốn đã là quản sự có máu mặt, nay được điều đến Ngự tiền, phần lớn sẽ được thăng làm chưởng sự cô cô.

Lúc này đẩy cửa vào xem, quả nhiên không ngoài dự đoán.

Trong phòng, hai bên nam bắc kê mỗi bên một chiếc giường gỗ, hẳn là chỗ ở chung của hai vị đại cung nữ. So với các tiểu nha đầu phải chen chúc ở phòng ngủ tập thể, dĩ nhiên là tốt hơn nhiều.

Thấy trên chiếc giường phía bắc có một tay nải vải hoa, Thượng Doanh Doanh đoán người ở chung đã chiếm chỗ trước, bèn tự giác đến phía nam thu dọn. Tảng đá trong lòng vừa định hạ xuống thì sau lưng bỗng vang lên một tiếng chất vấn gay gắt:

"Sao ngươi lại ở đây?!"

Nghe giọng nói này rất quen tai, Thượng Doanh Doanh khẽ nhíu mày, nhìn về phía cung nữ mặt trái xoan ngoài cửa.

Cung nữ này tên là Oanh Thời, trước đây hầu hạ Hồ Tiệp dư, rất không ưa Phan Tài nhân. Chủ tử tranh đấu với nhau, kéo theo đám cung nhân bên dưới cũng ghét bỏ lẫn nhau.

Nay Hồ Tiệp dư cùng những tần ngự cấp thấp không có con nối dõi khác đều đã bị đày đến hoàng tự ăn chay niệm Phật. Tuy ngày tháng có phần thanh khổ, nhưng ít ra cũng giữ được mạng sống. Còn chủ cũ của Thượng Doanh Doanh, lúc sinh thời chỉ là một tài nhân. Vì có công tuẫn táng theo Đại hành Hoàng đế nên mới được truy phong làm Thái tần.

Nhưng thế thì có ích gì chứ? Người chết như đèn tắt, cùng lắm cũng chỉ là một nắm đất vàng. Trước mặt Diêm Vương gia, ai lại cao quý hơn ai?

Oanh Thời thầm bĩu môi khinh thường, chống nạnh đứng ở cửa, hếch mũi nhìn người nói: "Sớm biết trong phòng này có ngươi, ta thà đổi sang phòng bên cạnh ở còn hơn!"

Thượng Doanh Doanh khẽ thở dài, trong đầu cũng ong ong. Thật không ngờ mình lại xui xẻo đến vậy, lại ở chung phòng với oan gia này. Sau này nếu nàng muốn thoa phấn, lại phải tốn công tránh tai mắt người khác.

Vội vuốt phẳng lại vạt áo, Thượng Doanh Doanh bước ra ngoài, thấy Oanh Thời vẫn chặn đường, bèn trầm giọng nhắc nhở:

"Oanh Thời cô nương, bây giờ không còn sớm nữa, chúng ta còn phải đến hậu điện nghe dặn dò, phiền cô nương tránh đường một chút."

"Cần ngươi ở đây thúc giục à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!