Chương 28: Hoàng đế cứ thế gối lên đùi nàng

Trong Thọ An Cung, các cung nhân nhẹ tay nhẹ chân ra vào trong điện, lần lượt chuyển đến mấy chiếc kỷ hoa sáu cạnh, trên đó bày biện vài chậu cúc mùa thu với độ cao thấp khác nhau.

Quý Thái phi bưng lò sưởi tay bằng pháp lang họa tiết cành vờn mẫu đơn, ngồi trên sập mềm, mắt phượng liếc qua liền nhận ra đây là cúc Lục Vân được mang từ nhà họ Ô đến.

"Lại đến nhà cữu cữu con thăm viếng đấy à? Tháng này đã đi mấy chuyến rồi?" Quý Thái phi đưa tay ra khỏi ống tay áo ấm áp, cố ý tháo hộ giáp ra, rồi dùng đầu ngón tay chọc vào trán Vinh Vương.

Thấy mẫu phi sắp sửa trách mắng mình, Vinh Vương vội vàng chạy xuống đất đứng, cười hi hi ha ha hỏi: "Nương, người nói xem có thích không ạ?"

Quý Thái phi tuy không đáp lời, nhưng khóe môi đã khẽ cong lên. Khương Ấn Trung đứng bên cạnh, nhận thấy Quý Thái phi vui vẻ, lập tức cúi người dâng lên chiếc kéo bạc có buộc dải lụa màu vàng mơ.

"Nếu con thực sự rảnh rỗi đến phát chán, thì ra chợ phía đông thành đấu dế đi, hoặc vào trong ngõ tìm người thổi đường ấy." Quý Thái phi nhận lấy kéo, đứng dậy đến bên kỷ hoa tỉa tót lá hoa, còn dặn dò "Nếu có triều thần nào muốn mời con uống trà uống rượu, bình thơ thưởng họa, thì nhất loạt không được nhận lời, kẻo lại làm hoàng huynh của con phiền lòng."

"Biết rồi nương!"

Những lời này tai Vinh Vương nghe đến sắp chai rồi, thấy cúc Lục Vân đã đưa đến, lập tức chuồn đi mất dạng, trước khi đi còn cười lớn tiếng:

"Người cứ yên tâm đi, ca ca huynh ấy không nhỏ nhen vậy đâu."

Quý Thái phi cúi mắt cười khẽ, làm bộ muốn quay người lại, dọa cho con khỉ nghịch ngợm Vinh Vương này lập tức vọt ra ngoài.

Vinh Vương sải bước xuống thềm, chiếc áo khoác da dê viền ngọc trai bị gió lạnh thổi tung, cuốn theo từng cơn giá rét. Vinh Vương vội kẹp cánh tay lại cho chặt, đi đến đâu các cung nhân đều lần lượt hành lễ tránh đường.

Thượng Doanh Doanh vừa bước vào cửa Thọ An Cung không được mấy bước, đã đối diện với vị tiểu gia này, liền lập tức cúi người lui về bên đường, cúi đầu thực hiện một lễ đôn an*.

Đôn an*: Lễ nhún gối thỉnh an của phụ nữ

Vinh Vương đã lướt qua trước mặt nàng, bỗng nhiên lại lùi về, cúi người nhìn Thượng Doanh Doanh.

Thượng Doanh Doanh đang suy nghĩ về vải vóc may đồ đông, một gương mặt tuấn tú trắng trẻo bỗng nhiên đập vào mắt, khiến nàng kinh ngạc suýt chút nữa hồn bay phách lạc.

Vinh Vương đột nhiên bật cười, chắp tay sau lưng lùi lại nửa bước:

"Bổn vương nhận ra ngươi, ngươi là Ngọc Phù cô cô bên cạnh hoàng huynh."

Biết Vinh Vương tinh ranh quái đản, nhưng không có lòng dạ xấu, Thượng Doanh Doanh mỉm cười đáp:

"Vâng, nô tỳ bái kiến Vương gia."

"Đứng lên đi."

Vinh Vương nắm tay ho khẽ một tiếng, cố làm ra vẻ sâu sắc mà hạ thấp giọng nói:

"Hôm nay tình cờ gặp được, ngươi tiện thể chuyển giúp bổn vương một câu nhé."

"Đợi khi về Càn Minh Cung, ngươi cứ nói… bổn vương muốn xin khối ngọc sơn tử trong kho riêng của hoàng huynh, để lại trong phủ thưởng lãm hai ngày, hỏi hoàng huynh có được không?"

Thượng Doanh Doanh mím môi nín cười, nhẹ giọng đáp: "Điều Vương gia nhờ vả, nô tỳ đều đã ghi nhớ."

Bảo bối hằng ao ước cuối cùng cũng sắp rơi vào tay, Vinh Vương lập tức vui mừng ra mặt, sải bước lớn rời khỏi cung. Thầm nghĩ lần này chắc chắn sẽ thành công, hắn không tin ca ca của hắn lại có thể lạnh mặt nói "không được" trước mặt một nữ nhân.

Chiếc kéo bạc sáng loáng vang lên một tiếng "cạch", hai chiếc lá cúc hơi ngả vàng xoay tròn rơi vào trong giỏ tre.

An Cửu Anh từ bên ngoài bước vào, lén liếc nhìn nghĩa phụ Khương Ấn Trung, rồi lại cười vui vẻ bẩm báo:

"Bẩm Quý Thái phi, Ngọc Phù cô nương bên cạnh Vạn tuế gia đã đến, nói là đến biếu người chiếc gối Thất Bảo do Thanh Châu tiến cống ạ."

Quý Thái phi nghe vậy, ngước mắt nhìn An Cửu Anh, trong mắt ánh lên niềm hứng thú không cạn, ngạc nhiên vui mừng nói:

"Truyền nàng ta vào đây."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!