Bị mắng một câu vô cớ, Thượng Doanh Doanh lui ra khỏi Ngự thư phòng, trong lòng vẫn còn ấm ức không phục, không hiểu nổi rốt cuộc mình ngốc ở chỗ nào?
Nàng liên tục bưng năm mẹt cúc trắng ra phơi nắng, lúc này mới tạm thời gạt nỗi phiền muộn ra sau đầu.
Đến lúc chiều tối, nghe tin Hoàng đế đã khởi giá đến Thừa Tường Cung, Thượng Doanh Doanh nghĩ thầm mình không cần phải gác đêm nữa, bèn thuận đường đi qua hành lang có mái che để về phòng dưới.
Cuối thu trời mau tối. Mới đến giữa giờ Dậu, sắc chiều đã nhuộm xám cả bức tường thấp.
Bỗng một bóng đen thùi lùi từ trên đầu tường nhảy xuống, Thượng Doanh Doanh giật nảy mình, vội định thần nhìn lại, thì ra là một con mèo nhỏ có đôi mắt vàng và bộ lông màu bạc.
Sau khi nhìn con mèo, Thượng Doanh Doanh như được tâm linh tương thông, thử gọi một tiếng:
"Cổn Kim?"
Cái đuôi vốn đang rũ xuống của Cổn Kim lập tức dựng thẳng lên, nó lon ton chạy đến bên chân Thượng Doanh Doanh, quấn lấy nàng kêu "meo meo".
Thượng Doanh Doanh mừng rỡ ngồi xổm xuống, thầm nghĩ quả nhiên nó chính là con Cổn Kim Ly mà Lưu Hỉ đã nhắc đến.
Trước đó đã từng bế Phiên Tuyết, Thượng Doanh Doanh nghĩ ngợi, thử đưa tay ra ôm Cổn Kim, may mà nó cũng không giãy giụa.
Dùng vai nhẹ nhàng đẩy cửa phòng dưới ra, Thượng Doanh Doanh ôm mèo con lách mình vào trong.
Hạnh Thư đang đứng trên đất bấc đèn, nghe tiếng động nhìn qua, không khỏi ngạc nhiên hỏi:
"Sao ngươi không ở lại trong điện gác đêm?"
"Chủ tử gia đến chỗ Cố Tiệp dư rồi."
Thượng Doanh Doanh thuận miệng đáp một câu, đặt Cổn Kim lên chiếc giường sưởi thấp, mỉm cười trêu đùa nó.
"Ta vừa tan ca trở về, thấy ngoài phòng chúng ta có đặt hai gói kẹo tùng tử, còn là của hiệu Tam Phúc Trai nữa, có phải ai gửi cho ngơi không?" Hạnh Thư cầm gói giấy dầu qua, thuận tay đặt lên chiếc kỷ trên giường sưởi.
Thượng Doanh Doanh đang định phủ nhận, lại đột nhiên nhớ ra lần gặp trước, Tiểu Vương gia có nói là sẽ gửi gì đó cho mình.
"Đúng vậy, là của ta." Thượng Doanh Doanh trả lời qua loa "Tỷ tỷ lấy một gói ăn đi."
Ngày thường các nàng cũng hay chia sẻ đồ ăn, Hạnh Thư không khách sáo với Thượng Doanh Doanh, chỉ mở gói giấy ra, đút cho nàng một miếng trước.
"Mấy tiểu gia hỏa này mũi thính nhất rồi, yêu thích gần gũi với ngươi như vậy, chắc là ngửi thấy trên người ngươi…"
Hạnh Thư ngồi xuống bên cạnh Thượng Doanh Doanh, đưa tay huých nhẹ nàng một cái:
"Dính mùi của chủ tử gia đúng không?"
Thượng Doanh Doanh khẽ "suỵt" một tiếng, quay người lại nghiêm mặt hỏi: "Tỷ tỷ đừng có nói bừa trêu chọc ta, sao tỷ biết con mèo này là do chủ tử gia nuôi?"
Hạnh Thư cười cong cả mắt: "Ý của ta là chủ tử gia thích dùng trầm thủy hương, ai ở trong điện lâu, trên người cũng sẽ bị dính mùi. Ta có nói gì đâu, sao ngươi lại sốt sắng thế?"
"Ngụy biện." Thượng Doanh Doanh quay đầu hừ một tiếng.
Thấy Thượng Doanh Doanh mà trêu nữa là sẽ nổi giận, Hạnh Thư không tiếp tục châm chọc, nhưng trong lòng lại biết rõ, chủ tử gia chắc chắn đã làm gì đó với nàng rồi.
Thịt mỡ ngày nào cũng lượn lờ trước mắt con sói đói, con sói đó có cố nhịn thì liệu nhịn được đến đâu?
Trong phòng dưới tuy có đốt bếp than, nhưng cũng không thể ấm áp bằng phòng có địa long. Thượng Doanh Doanh thấy hơi lạnh, bèn ôm Cổn Kim vào lòng để sưởi ấm, rúc vào trong chăn bông tán gẫu với Hạnh Thư.
Gần đây trong cung chỉ có một chuyện lớn, hai người nói qua nói lại, bèn vòng về chuyện Hoàng đế làm mất ngọc bội.
"Ta thấy chuyện lần này, có vẻ là nhắm vào Cố Tiệp dư, tiện thể kéo cả Hoàng hậu xuống nước." Thượng Doanh Doanh lắc lư con mèo nhỏ, khẽ nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!