Chương 25: Giữa người với người, quả thật sẽ có sự quen thuộc khó hiểu như vậy

Sáng sớm hôm sau, mưa tạnh trời quang.

Trong Khôn Nghi Cung vẫn như thường lệ, yến oanh tụ tập, ríu rít thì thầm.

Hoàng hậu Phó Dao vẫn ngồi trước gương trang điểm, vươn ngón tay lựa chọn trong đĩa bạc, lấy một chiếc trâm hoa phù dung mùa thu cài lên búi tóc.

Hôm qua xử lý cái thứ Quý phi kia xong, quả thật khiến người ta hả giận. Đan Châu bưng hộp báu bằng gỗ tử đàn, thần thái khoan khoái bước vào từ bên ngoài.

Phất tay ra hiệu cho các tiểu cung nữ lui ra, Đan Châu vừa giúp Hoàng hậu đeo hoa tai, vừa thấp giọng kể lại tin tức từ trong phủ truyền đến:

"… Đừng nhìn Ngọc Phù ngày thường khéo léo tứ phía, nương và muội muội của nàng ta lại chẳng có chút tâm cơ nào."

"Đại công tử mới vừa cho người truyền tin, nói là đã theo dặn dò của nương nương, sắp xếp một vị Tán lễ lang họ Thôi, tình cờ gặp gỡ muội muội của Ngọc Phù lúc thả đèn đêm Trung thu. Vị cô nương đó quả nhiên đã cắn câu, dạo này thường xuyên thư từ qua lại với Thôi đại nhân, xem ngài ấy như lang quân như ý rồi." Đan Châu nói xong, lại không kìm được mà che miệng cười trộm.

Phó Dao lười biếng lắng nghe, gật đầu nói: "Bảo Phó Xuyên chớ có nóng vội, bước tiếp theo làm thế nào, vẫn phải đợi bổn cung dặn dò."

Cô nương ngốc nghếch đó là buồn hay vui, là phúc hay họa, hoàn toàn phụ thuộc vào việc Ngọc Phù sau này có biết điều hay không.

Đan Châu khom người đáp: "Vâng."

Bẩm báo xong chuyện quan trọng, Đan Châu mày mắt cong cong ý cười, lại không nhịn được chuyển chủ đề sang Quý phi: "Nương nương, sáng nay nô tỳ ra ngoài lấy canh, còn thấy một đám thái giám men theo đường trong cung, khom lưng tìm kiếm trên mặt đất. Người nói xem Quý phi đến Ngự tiền một chuyến, Vạn tuế gia liền làm mất ngọc bội, có nên truyền nàng ta đến hỏi chuyện không?"

Quý phi ngày thường mắt cao hơn đầu, đối với Hoàng hậu nương nương cũng chẳng mấy cung kính, hôm nay nên gọi nàng ta đến Khôn Nghi Cung, xem nàng ta còn ngông cuồng được nữa không?

Phó Dao liếc nhìn Đan Châu trong gương, hiểu rõ nàng ta muốn xem Quý phi bị chê cười. Phó Dao dĩ nhiên cũng vui lòng trút giận, nhưng lúc này lại không tán thành:

"Đánh chó rơi xuống nước cũng phải coi chừng bị bùn bắn vào người."

"Chuyện Hoàng thượng làm mất ngọc bội rất kỳ lạ, chúng ta đừng có xông lên xử lý, tránh lại rước phiền phức vào người." Phó Dao nghiêm giọng dặn dò.

Đan Châu nghe vậy liền thu lại nụ cười, cẩn thận hỏi: "Ý của nương nương là, việc này có lẽ liên quan đến các phi tần?"

"Một là Ngự tiền, hai là hậu cung. Chỉ hai nơi này là náo nhiệt nhất, có chuyện gì mà thoát được chứ?" Phó Dao cười nhạt một tiếng, bi quan nói: "Hôm nay không đổ lên đầu bổn cung thì đã là A Di Đà Phật rồi."

Đan Châu sợ đến toát mồ hôi gáy, đỡ Hoàng hậu đứng dậy, không nhịn được thấp giọng hỏi: "Có cần nô tỳ cho người rà soát trong cung trước một lượt không ạ?"

Phó Dao bực bội phất tay: "Bên ngoài có bao nhiêu cặp mắt như diều hâu đang nhìn chằm chằm, đừng hành động thiếu suy nghĩ. Khôn Nghi Cung cũng không phải là nơi ai cũng có thể làm càn, muốn hắt nước bẩn vào đây, cũng phải xem bổn cung có đồng ý hay không."

Rèm châu pha lê đã ở ngay trước mắt, Đan Châu im lặng gật đầu, thầm ổn định lại tinh thần, dìu Hoàng hậu bước vào ngoại điện.

Như thường lệ nhận lễ bái kiến của các phi tần, Phó Dao ngồi ngay ngắn trên ghế phượng, giơ tay ra lệnh:

"Các muội muội hãy đứng lên cả đi, ban ghế."

"Đa tạ Hoàng hậu nương nương."

Mọi người lần lượt đứng dậy ngồi xuống, mà vị trí vốn dĩ là của Quý phi, lúc này đã trống không, trông vô cùng bắt mắt.

Phó Dao thấy cảnh này, trên mặt cuối cùng cũng lộ ra mấy phần nụ cười thật tâm.

Nghe Hoàng hậu quan tâm Cố Tiệp dư mới tới, Văn phi không chen lời vào được, liền cùng Tuệ tần chia nhau một miếng bánh tử vi để nếm thử.

Đợi bên này nói xong, Văn phi lại ngẩng đầu nhìn Ngu tần ở phía đối diện, bỗng nhiên tò mò hỏi:

"Ngu muội muội trông sắc mặt không tốt, lẽ nào là do hôm qua bị trúng gió?"

"Chẳng giấu gì các tỷ muội, tần thiếp hôm qua từ cung của Quý phi ra ngoài, vừa hay gặp được Hoàng thượng."

Ngu tần nhẹ nhàng vỗ ngực, sau khi tiếp lời, quả nhiên nhắc đến chuyện mất ngọc bội:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!