Chỉ cảm thấy máu toàn thân như dồn thẳng l*n đ*nh đầu, Thượng Doanh Doanh thở hổn hển phà ra hơi sương trắng, lòng đầy căng thẳng vội vàng hỏi:
"Vậy sợi dây kết Phương Thắng mà Thái hậu để lại cho Vạn tuế gia thì sao ạ?"
Lai Thọ lại sờ đi sờ lại trên long bào thêm mấy lượt, cuối cùng hai chân mềm nhũn, "cộp" một tiếng tựa vào cột hành lang, chỉ biết lắc đầu với Thượng Doanh Doanh.
Sợi dây kết Phương Thắng đó được buộc ngay dưới miếng ngọc bội dương chi bạch ngọc, nay ngọc bội đã mất, sợi dây đương nhiên cũng không thấy đâu nữa.
Mất thứ khác thì cũng đành, sao lại cố tình là món đồ quý hiếm này!
Tuy cơ hội lấy công chuộc tội rất mong manh, nhưng cũng không có lý nào lại đứng yên chờ chết. Thượng Doanh Doanh vội nhíu mày suy nghĩ, kéo Lai Thọ lại tỉ mỉ bàn bạc:
"Đại tổng quản, sáng nay khi chúng ta hầu hạ Vạn tuế gia thay y phục, ngọc bội và dây kết đáng lẽ vẫn còn, nếu không ngài và ta chắc chắn đã phát hiện ra. Bây giờ nghĩ lại, chỉ có thể là mất vào khoảng trưa…"
Việc không thể chậm trễ, Thượng Doanh Doanh giật lấy long bào từ trong lòng Lai Thọ, giục ngài ấy mau đi xử lý chuyện của các thái giám:
"Vừa rồi là ai thay Vạn tuế gia cởi áo? Ngài mau đi tìm hắn ra đây, chúng ta hỏi cho rõ ngay bây giờ."
Đã mất đồ, việc cấp bách nhất là tìm cách lấy lại. Biết đâu chỉ là một phen hú vía, có thể tìm thấy trước khi chủ tử gia tỉnh dậy thì sao?
Lai Thọ vịn vào cột hành lang đứng vững, đột nhiên nghiến chặt răng hàm, vực lại tinh thần: "Lão nô sẽ đi dặn dò thái giám gác cổng, trước tiên canh giữ chặt cửa Càn Minh Cung. Cô nương cũng dẫn người đến phòng trà đợi đi."
"Vâng, nên làm như vậy." Thấy Lai Thọ đã lấy lại tinh thần, Thượng Doanh Doanh cũng yên tâm hơn một chút, lại dặn dò "Tạm thời đừng nói là mất đồ, để tránh mọi người hoảng sợ."
Hai người bên này bàn bạc xong xuôi, liền lập tức chia nhau ra hành động.
Thượng Doanh Doanh đưa hai tay lên che trán, vội vã chạy vào trong màn mưa, chiếc áo váy mới thay ướt sũng dính vào đầu gối, hơi lạnh theo mắt cá chân bò lên.
"Cô cô?"
Chước Lan đang canh lò lửa trong phòng trà, vừa thoáng thấy Thượng Doanh Doanh liền vội vàng giương ô giấy dầu ra đón nàng:
"Người vội vàng đi tìm ai vậy ạ?"
May mà gặp được Chước Lan, Thượng Doanh Doanh đưa tay lau vệt nước bên má, vội vàng dặn dò: "Chước Lan, mau đi tìm Hạnh Thư cô cô và Mặc Hâm cô cô của ngươi, bảo các nàng buông việc đang làm, lập tức đến phòng trà."
Chước Lan há miệng đáp lời, vẫn còn hơi ngơ ngác chưa kịp hoàn hồn: "Vậy nô tỳ đưa người vào trước đã…"
Thượng Doanh Doanh không nhận ô, mà trở tay đẩy Chước Lan ra xa một chút:
"Mau đi đi!"
Chưa bao giờ thấy cô cô gấp gáp như vậy, Chước Lan dự cảm không lành, tim đập thình thịch, vội vàng quay người chạy về phía sau điện.
Mưa mỗi lúc một lớn, nước mưa từ góc mái chảy xuống liền thành từng chuỗi, xoắn thành những sợi roi trong suốt, quất lên thềm đá bốc lên khói xanh. Mọi người nhận được tin gấp, chưa đến nửa tuần trà đã lần lượt kéo đến phòng trà.
Lưu Hỷ theo sát sau sư phụ của mình, áp giải một thái giám tên Tiểu Thụy Tử vào.
"Tiểu Thụy Tử, vừa rồi lúc ngươi thay áo cho Vạn tuế gia, có để ý trên người lão nhân gia ngài có một miếng ngọc bội buộc dây xanh không?" Lai Thọ bước đến trước mặt Tiểu Thụy Tử, túm lấy hắn hỏi trước.
Tiểu Thụy Tử vừa bị lôi từ trên giường sưởi dậy, vừa thấy cả phòng toàn các chưởng sự cô cô và thủ lĩnh thái giám, sợ đến mức suýt tè ra quần.
Chẳng cần biết đúng sai phải trái, Tiểu Thụy Tử nghe hỏi liền lập tức há miệng trả lời:
"Vâng! Có… có ạ!"
Cảm thấy bộ dạng này của Tiểu Thụy Tử không đáng tin, Lai Thọ lập tức cao giọng, quát lên một tiếng: "Ngươi nghĩ kỹ lại xem! Thật sự có không?"
Tiểu Thụy Tử lộ vẻ hoang mang, gắng sức gãi gãi sau gáy, mơ hồ thăm dò ý của đại tổng quản:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!