Chương 22: Nhất định phải để Vạn tuế gia làm chủ cho cô cô

Cuối thu trời sáng muộn, lại đúng vào lúc mưa dầm dề mấy hôm nay. Đã là giờ Tỵ, trên tấm biển treo ngoài Càn Minh Cung vẫn một màu xám xịt u ám.

Tiểu thái giám run lẩy bẩy đứng bên cửa, cúi đầu không ngừng r*n r*:

"Quý chủ tử tha mạng, người thật sự không thể vào trong được…"

Vốn là sáng nay quá không đúng lúc, Vạn tuế gia chân trước vừa đi thỉnh an Thái hoàng thái hậu, Quý phi chân sau đã đến ngoài Càn Minh Cung, còn một mực đòi vào điện chờ thánh giá hồi cung.

Nhưng chuyện cho người vào trong này, ai dám tự ý quyết định?

Trùng hợp là Đại tổng quản đã đi cùng Vạn tuế gia ra ngoài, Kim tổng quản lại vừa bị đánh bằng trượng, lúc này vẫn còn đang nằm trên giường rên hừ hừ. Đám tiểu thái giám không còn cách nào khác, đành phải cử một người lén lút vào trong, tìm Lưu Hỷ hỏi ý.

Lưu Hỷ nghe xong ở trong phòng trực, trong lòng thầm chửi một tiếng chết tiệt, vội vàng co giò chạy vọt tới cửa tây.

Thấy đôi giày thêu đính đầy ngọc trai Nam Hải của Quý phi đang tiến về phía trước, gần như sắp chạm vào ngưỡng cửa sơn son. Lưu Hỷ bước một bước dài chắn trước cửa, phủ phục xuống đất khấu đầu, lớn tiếng nói:

"Nô tài thỉnh an Quý chủ tử!"

Liễu Trạc Nguyệt bị chen đến không có chỗ đặt chân, đành phải vịn vào tay cung nữ Phán Yên, khẽ lùi về sau nửa bước, không vui nhíu mày:

"Tên cẩu nô tài nhà ngươi, cản đường bổn cung làm gì?"

Lưu Hỷ lại như một kẻ mặt dày khó chơi, bị mắng cũng không giận, ngược lại còn đứng dậy cười hì hì khuyên nhủ:

"Quý chủ tử thứ tội. Nô tài không dám lừa gạt người, Vạn tuế gia thật sự đã đến Từ Khánh Cung rồi, không biết canh giờ nào mới có thể trở về, người xem đây…"

Lời còn chưa dứt, chiếc vòng tay phỉ thúy trên cổ tay Liễu Trạc Nguyệt không biết va vào thứ gì, phát ra một tiếng động trong trẻo.

Lưu Hỷ lén ngẩng mắt lên, chỉ thấy cung nữ đang bưng một chiếc hộp đựng thức ăn có quai xách bằng pháp lang khảm dây, cung kính dâng đến bên tay Quý phi.

"Đây là món quế nhương kết hồng * (một loại mứt quýt nhồi hoa quế) do chính tay bổn cung làm, các ngươi định để nó nguội lạnh hết sao?"

Quế nhương kết hồng*: Một loại mứt quýt nhồi hoa quế

Liễu Trạc Nguyệt nói xong, tức giận đoạt lấy hộp thức ăn, mạnh bạo đẩy vào lòng Lưu Hỷ.

Lưu Hỷ giật mình một cái, tay chân luống cuống đỡ vững đáy hộp, mới không để thứ gì đó quế quế quýt quýt rơi xuống đất.

"Ấy da, nương nương đây là nói lời gì vậy ạ? Tấm lòng của người đối với Vạn tuế gia, ai dám tùy tiện lãng phí chứ?"

Mu bàn tay Lưu Hỷ nổi đầy gân xanh, nhưng trên mặt lại nở một nụ cười còn ân cần hơn:

"Nương nương chi bằng giao hộp thức ăn cho nô tài, đợi Vạn tuế gia vừa về, nô tài lập tức thay người dâng lên!"

Lưu Hỷ tinh ranh như khỉ mà nói lảng đi, quay đầu liền nhét hộp thức ăn cho tiểu thái giám, đem cả cái cớ Quý phi đến cầu kiến cũng dẹp luôn.

Liễu Trạc Nguyệt thấy vậy, lập tức thẹn quá hóa giận, giơ tay chỉ vào Lưu Hỷ quát: "Nếu Vạn tuế gia không có ở đây, bổn cung đến thiên điện chờ là được. Chẳng lẽ bổn cung ngay cả ngưỡng cửa Càn Minh Cung cũng không được bước qua sao?"

Chiếc hộ giáp lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, đột nhiên chĩa tới trước mắt, làm Lưu Hỷ sợ hết hồn. Dù là một người khỏe mạnh, cũng không chịu nổi sự giày vò vô cớ thế này.

"Quý chủ tử, người không có chiếu chỉ mà tự ý vào Càn Minh Cung, thật sự là không hợp quy củ ạ." Lưu Hỷ thu lại vài phần nụ cười nịnh nọt, lời nói ra cũng không còn khách sáo như vừa rồi.

Liễu Trạc Nguyệt biến sắc, nhưng trong lòng lại không cam tâm, hôm nay nếu cứ thế này mà tay không trở về, chẳng phải sẽ bị người ta cười vào mặt sao?

Huống hồ Oanh Thời kia đột nhiên bị đuổi đi, người khác lại không nói rõ được nguyên do bên trong. Hôm nay nàng ta nhất định phải tận mắt gặp được Hoàng đế, dò hỏi rõ ràng mới có thể yên tâm.

"Bổn cung chứng đau đầu chưa khỏi, rất kỵ gió." Liễu Trạc Nguyệt lảo đảo nửa bước, đột nhiên ôm trán nói "Bây giờ bổn cung đứng ở đầu gió lâu như vậy, ngươi tên nô tài này còn tìm cách cản trở, chẳng lẽ ngươi phải ép bổn cung ngất trước cửa Càn Minh Cung mới hả dạ sao?"

Lưu Hỷ nghẹn lời không nói nên câu, nghiến chặt quai hàm, thầm nghĩ vừa rồi người còn sinh long hoạt hổ, sức lực lớn như trâu, lúc này là bị Văn phi chủ tử nhập vào rồi sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!