Chương 2: Hoàng thượng cũng thích nghe trộm

Một câu nói đột ngột của Xảo Lăng khiến Thượng Doanh Doanh ngẩn người.

Phan Tài nhân lúc sinh thời không con không sủng, ngày thường ngay cả các nương nương chủ vị cũng không sao thân cận nổi, chứ đừng nói đến việc có qua lại với Đông Cung.

Thượng Doanh Doanh chỉ biết sinh mẫu của Thánh Thượng mất sớm, may nhờ có dưỡng mẫu* Quý phi nâng đỡ, mới đoạt được ngôi vị Thái tử. Một vị đế vương giành được ngôi vị từ cuộc chém giết giữa các hoàng tử, tính tình ắt hẳn sẽ không mấy ôn hòa nhân từ.

Dưỡng mẫu*: Mẹ nuôi

Nếu chủ tử nghiêm khắc, hạ nhân đều phải treo cái đầu trên cổ mà làm việc, chung quy là không dễ sống. Thượng Doanh Doanh khá phiền não, vừa mới chau mày, lại nghe Xảo Lăng lẩm bẩm bên cạnh:

"… Cũng không biết Chủ tử gia có tuấn tú không? Vóc dáng có cao lớn không?"

Tiểu nha đầu rốt cuộc vẫn hoạt bát hiếu động, chưa học được cái thói che giấu tâm tư, lúc nào cũng bộc bạch lòng mình mà chẳng chút phòng bị. Thượng Doanh Doanh bất đắc dĩ cong môi, giơ tay vỗ nhẹ lên trán Xảo Lăng một cái, không nặng không nhẹ mà răn dạy:

"Phận làm nô tài thì chỉ cần hầu hạ chủ tử, nghĩ ngợi lung tung những chuyện này làm gì?"

Xảo Lăng cười ngượng ngùng, vội mím chặt môi, không dám hó hé thêm tiếng nào.

Hai người chưa đi được mấy bước, bỗng thấy phía trước, cạnh đình đồng chóp nhọn bốn góc, có một thái giám quen mặt đang đứng, tay che trán ngóng về phía này.

Tiểu An Tử thấy rõ người tới, lòng lập tức vui mừng, vội bước nhanh đến đón:

"Chà, tỷ tỷ tốt của ta ơi! Nô tài cuối cùng cũng đợi được người rồi."

Thấy Tiểu An Tử tới đón, Thượng Doanh Doanh bèn hất mặt về phía Xảo Lăng, ra hiệu nàng ta không cần tiễn nữa, mau về phòng tránh nóng đi.

Vừa rồi đợi mãi không thấy Thượng Doanh Doanh, Tiểu An Tử thật sự lo đến toát mồ hôi hột, lúc này thấy người rồi thì không nhịn được mà lải nhải mấy câu: "Lệnh đường đã đợi ở Lợi Trinh Môn rồi, tỷ tỷ mau theo nô tài qua đó đi. Lỡ mất chuyến này hôm nay, lần sau muốn gặp lại, chẳng biết phải đợi đến khi nào đâu…"

Thượng Doanh Doanh tuy cũng có cả bụng lời muốn nói, nhưng nàng không ngắt lời Tiểu An Tử, chỉ lặng lẽ đi dưới bóng râm.

"Là do ta ra ngoài muộn, khiến ngài phải vất vả rồi."

Kiên nhẫn nghe một lúc lâu, thấy Tiểu An Tử ngừng lại lấy hơi, Thượng Doanh Doanh mới mỉm cười đáp lại.

Tiểu An Tử có chút xấu hổ vì mình lắm lời, vội nói không ngớt "đâu có đâu có", rồi nhận lấy bọc vải lụa màu nâu đỏ từ tay Thượng Doanh Doanh, nghiêng người vác lên vai.

Vì cùng nhận một vị lão thái giám làm nghĩa phụ*, Thượng Doanh Doanh và Tiểu An Tử thường xuyên qua lại, lúc này cũng không khách sáo giữ kẽ, cứ để hắn nhận lấy.

Đôi hài đen của Tiểu An Tử giẫm lên xác ve sầu trong kẽ gạch xanh, tiếng "kèn kẹt" đâm vào màng nhĩ đau nhói. Lòng Thượng Doanh Doanh vẫn rối như tơ vò, bèn hỏi thăm trước:

"Cũng một thời gian rồi chưa đến thỉnh an nghĩa phụ, lão nhân gia dạo này có khỏe không?"

Thượng Doanh Doanh vào cung làm việc bảy năm, vẫn có thể thỉnh thoảng gặp mặt người nhà, tất cả đều nhờ vị Khương nghĩa phụ này bắc cầu dẫn lối.

"Tỷ tỷ yên tâm, nghĩa phụ là hồng nhân* bên cạnh Ô Quý Thái phi đấy. Nay Vạn tuế gia đã ngồi vững trên ngai vàng, càng hậu đãi vị dưỡng mẫu Quý phi này. Phụ tử chúng ta hầu hạ Quý Thái phi, làm sao có thể không tốt cho được?" Tiểu An Tử khom lưng đáp lời, cười đến không thấy mắt đâu, rõ ràng là sống rất sung túc.

Hồng nhân*: Người được sủng ái

Cả hai vị Hoàng hậu của Tiên đế đều không tại vị được lâu, kể từ khi Kế hậu bệnh mất mười mấy năm trước, ngôi vị Trung cung vẫn luôn bỏ trống. Vị Ô Quý Thái phi này chính là Quý phi từng thay Tiên đế cai quản hậu cung thuở trước, cũng là dưỡng mẫu của Thánh Thượng hiện tại.

Thấy Tiểu An Tử thích nói những chuyện này, Thượng Doanh Doanh bèn thuận miệng đáp lời: "Nhưng dạo trước ta nghe nói, Quý Thái phi không định dời đến Từ Khánh Cung?"

Từ Khánh Cung là nơi ở của Hoàng thái hậu trong triều đại này, việc Quý Thái phi có dời cung hay không không chỉ đơn giản là chuyện ở đâu, mà còn liên quan đến danh phận đích thứ (chính thất hay thiếp) sau này, thậm chí là việc được thờ tự trong Thái Miếu.

"Đúng vậy."

Biết Thượng Doanh Doanh là người kín miệng, Tiểu An Tử yên tâm mở lời, kể hết ngọn ngành sự việc cho nàng nghe:

"Ô chủ tử khiêm tốn, thoái thác rằng mình vừa không phải chính thê của Tiên đế, lại chẳng phải sinh mẫu của Thánh Thượng, thực sự không nên nhận tôn hiệu Hoàng thái hậu. Hơn nữa Thái hoàng thái hậu tuổi đã cao, nếu cứ dọn ra dọn vào trong Từ Khánh Cung cũng khó tránh khỏi phiền phức. Quý Thái phi vốn có lòng hiếu thảo, luôn lo lắng cho việc an dưỡng của lão tổ tông, nên không chịu đến Từ Khánh Cung làm phiền, chỉ cùng mấy vị thái phi khác ở lại trong Thọ An Cung."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!