Chương 19: Thì ra nàng đã sớm mang một ân tình trời bể của Hoàng đế

Lời đã nói ra khỏi miệng tất nhiên không thể hối hận, Thượng Doanh Doanh đối diện với ánh nhìn của Yến Tự Lễ, nhẹ nhàng đáp:

"Dĩ nhiên."

Tiếng nói vừa dứt, bỗng thấy đôi mắt Yến Tự Lễ khẽ cong lên, tựa như băng cứng vừa tan, khiến người ta không khỏi nhớ đến câu "Đào hoa tiếu xuân phong*". Trong đôi mắt hắn ánh lên tia sáng phóng khoáng, lúc cười bọng mắt càng thêm rõ rệt, thảo nào dân gian đều gọi đây là đôi mắt đa tình.

Đào hoa tiếu xuân phong*: Hoa đào cười trong gió xuân

Hoàng đế đã sinh ra với dung mạo thế này, quả thực không nên cười luôn, sẽ trông có vẻ quá dịu dàng.

Thượng Doanh Doanh ngẩn ngơ suy nghĩ, lại cảm thấy thật khó hiểu, nàng có nói lời gì kinh thiên động địa đâu, sao lại có thể vuốt giận của Vạn tuế gia nguôi ngoai được nhỉ?

Thấy Thượng Doanh Doanh chỉ với vài ba câu nói đã sắp nằm gọn dưới móng vuốt rồng mà bản thân còn không hề hay biết, Yến Tự Lễ từ từ thu lại nụ cười.

Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, lừa gạt kẻ ngốc này, thật sự là thắng không vẻ vang chút nào.

Suy nghĩ một chút, Yến Tự Lễ kiềm chế thu hồi ánh mắt, phất tay áo đứng dậy, không tiếp tục chơi trò đố chữ với nàng nữa.

Thấy Hoàng đế lại trở về dáng vẻ hỷ nộ không lộ ra mặt, Thượng Doanh Doanh lại cảm thấy như vậy thuận mắt hơn, thái độ hòa nhã vừa rồi ngược lại khiến người ta sợ hãi.

Vạn tuế gia có lúc khó dỗ đến chết đi được, có lúc lại dễ dỗ một cách khó hiểu, thật là kỳ lạ.

Thượng Doanh Doanh vội vàng gom lại tấu chương, rồi đuổi theo bước chân Hoàng đế, đi vòng ra sau tấm bình phong.

Trong nội điện đang đốt địa long (hệ thống sưởi dưới sàn), bốn bề đều có hơi ấm lan tỏa, hoàn toàn là hai thế giới so với cái lạnh lẽo của mùa thu ngoài điện. Trong miệng những con hạc bằng đồng mạ vàng đứng ở bốn góc, đang nhả ra từng làn khói hương an thần lượn lờ.

Không cần Yến Tự Lễ mở miệng ra lệnh, Thượng Doanh Doanh đã tâm lĩnh thần hội mà bước lên phía trước, giúp hắn cởi chiếc áo khoác ngoài dệt kim tuyến hình rồng mây màu xanh đá.

Thấy Thượng Doanh Doanh bận rộn quanh mình, Yến Tự Lễ liền như thường lệ, cụp mi mắt nhìn trộm nàng. Khi tầm mắt rơi xuống đôi môi hồng nhuận ấy, ánh mắt Hoàng đế dần trở nên mềm mại.

Đợi đến khi Thượng Doanh Doanh đưa tay đến gỡ nút thắt, Yến Tự Lễ hơi ngẩng cằm, nhưng yết hầu lại không tự chủ mà trượt lên xuống vài lần, cọ vào sợi chỉ vàng thô ráp trên cổ áo.

Đầu ngón tay Thượng Doanh Doanh khựng lại, vội lùi về sau nửa bước, cúi mày thuận mắt hỏi: "Vạn tuế gia có khát nước không ạ? Nô tỳ đi rót cho ngài một tách trà ngay."

Không cho phép Thượng Doanh Doanh chạy loạn, Yến Tự Lễ đưa tay lên giữ vai nàng, nhẹ nhàng xoay nàng lại, đối diện với mình.

"Trà nước không vội, để cái đuôi nhỏ của ngươi mang đến là được."

Giọng Yến Tự Lễ trầm ấm, lại gặp lúc đêm khuya, pha chút mệt mỏi khàn khàn "Hôm nay trẫm nghỉ muộn, ngươi ở lại trong điện túc trực đi."

Bị Hoàng đế một tay giữ tại chỗ, vành tai Thượng Doanh Doanh ửng đỏ, lại không thể thoát ra, đành phải khom người nhận lệnh:

"Vâng, nô tỳ tuân mệnh."

"Còn nữa… Vạn tuế gia, cung nữ dưới tay nô tỳ tên là Chước Lan ạ."

Thượng Doanh Doanh cuối cùng không nhịn được mà mở lời, sửa lại cách gọi không phù hợp của Hoàng đế, trong lòng lặng lẽ oán thầm: Nàng lại không phải mèo con chó con, sao lại có đuôi được chứ?

Ngay sau đó, Thượng Doanh Doanh lại không khỏi bắt đầu lo lắng.

Tối nay hình như đến phiên Oanh Thời qua túc trực, lát nữa nàng ta sẽ không cho là mình cố ý cướp việc của nàng ta chứ?

Lần đầu tiên vào điện túc trực, Thượng Doanh Doanh cẩn trọng co người bên cạnh giường, cả đêm không dám nhắm mắt. Nào ngờ Yến Tự Lễ thật sự chỉ đi ngủ, một giấc đến tận giờ Dần ngày hôm sau, không hề có ý định hành hạ nàng bưng trà rót nước.

Chịu đựng đến lúc trời vừa tờ mờ sáng, Thượng Doanh Doanh liền rón rén chuồn ra khỏi nội điện, bàn giao công việc với Lai Thọ đang hầu hạ thay y phục.

Lai Thọ thấy Ngọc Phù từ trong điện đi ra, lập tức vừa kinh ngạc vừa vui mừng trợn to mắt, sau đó nụ cười trở nên vi diệu.

Thượng Doanh Doanh bị nhìn đến toàn thân không thoải mái, vội vàng trốn về phòng hạ nhân ngủ bù một giấc. Còn về trận binh hoang mã loạn trong một đêm ngắn ngủi này, tự nhiên là đã vứt hết ra sau đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!