Chương 17: Ngươi phải thêu khăn mới trả cho trẫm

Thượng Doanh Doanh đột nhiên giật mình, trong lòng thầm nghĩ: Thôi chết rồi!

Chiếc khăn tay của Hoàng đế kia đã sớm giao cho Hạnh Thư, tuỳ tiện vứt chung vào đống khăn tay rồi. Giờ đây Hoàng đế đòi ngay trước mặt, làm sao nàng có thể lấy ra được?

Quan sát thấy sắc mặt Thượng Doanh Doanh có điều khác lạ, đôi mắt Yến Tự Lễ đen thẳm lại, giọng điệu nguy hiểm hỏi:

"Ngươi vứt rồi sao?"

Vừa nghe lời này, Thượng Doanh Doanh vội vàng phủ nhận: "Chủ tử gia minh giám, nô tỳ tuyệt đối không dám."

Vật dụng màu vàng sáng của Hoàng đế, ở trong cung dễ thấy đến nhường nào, sao nàng dám xử lý lung tung? Chỉ là khăn tay của Hoàng đế mỗi ngày đều sẽ được bổ sung cái mới, sau khi bẩn sẽ lập tức được thay đổi, thông thường sẽ không dùng lại lần thứ hai.

Không ngờ đã qua lâu như vậy, Hoàng đế lại có thể nhớ rõ, còn muốn đích thân đòi lại từ nàng.

Đối diện với ánh mắt uy nghiêm của Hoàng đế, Thượng Doanh Doanh ánh mắt né tránh, vô thức liếc về phía Lai Thọ và những người khác vẫn còn trong điện. Trong lúc do dự lại hiện lên vài phần khó xử, không muốn lập tức mở miệng, mong có thể một mình giải thích với Hoàng đế.

Yến Tự Lễ rõ ràng nhìn thấy hết, nhưng lúc này lại như không hề hay biết, tự mình nhận lấy chiếc áo choàng mặc thường ngày từ tay Lai Thọ, tuỳ ý khoác lên người.

Nhạy bén nhận ra Hoàng đế đang làm lơ mình, Thượng Doanh Doanh trong lòng hoảng loạn, mờ mịt như lạc vào trong sương mù. Nàng mới hầu hạ được một nửa, chủ tử gia đột nhiên không để ý đến nữa, thế này thì phải làm sao?

Không biết nhớ ra được cái mẹo dỗ người vớ vẩn nào, Thượng Doanh Doanh đành coi ngựa chết như ngựa sống mà cứu, nhích từng bước nhỏ lại gần.

Thấy dây thắt áo choàng của Hoàng đế vẫn còn buông lỏng, Thượng Doanh Doanh bèn run rẩy đưa ngón tay ra nắm lấy, nhanh chóng quấn vài vòng, vừa táo bạo lại vừa thành thục thắt một cái nút cho Hoàng đế.

Mà Yến Tự Lễ đứng yên tại chỗ, chỉ giang tay mặc cho nàng làm, lại không hề lên tiếng ngăn cản. Đối với kiểu nhận lỗi dịu dàng và vòng vo này, dường như hắn vô cùng hưởng thụ.

Hoá ra không cần phải kim loại va chạm, chỉ cần dùng lụa mềm quấn lấy Thượng phương bảo kiếm, tia lửa liền bị dập tắt trong khói bụi hồng trần, không một tiếng động.

Thấy Thượng Doanh Doanh chịu tỏ ra dáng vẻ phục tùng, Yến Tự Lễ hừ cười một tiếng đầy ẩn ý, cuối cùng cũng chiều theo ý nàng, giơ tay cho mọi người lui ra.

Cuối cùng, Yến Tự Lễ lại lẩm bẩm một mình:

"Quá nuông chiều ngươi rồi."

Đợi đến khi các cung nhân đều lần lượt đi ra ngoài, một cảm giác vi diệu khó nói bỗng dâng lên trong điện. Hơi thở của Thượng Doanh Doanh dần dồn dập, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch không ngừng.

Bị chặn trước tấm bình phong thêu không có đường thoát, Thượng Doanh Doanh đành phải cúi đầu, nhỏ giọng giải thích về tung tích của chiếc khăn tay kia.

Nàng càng nói giọng càng nhỏ, đến cuối cùng, gần như không thể nghe thấy, rõ ràng là đang chột dạ.

Yến Tự Lễ kiên nhẫn nghe xong, lập tức nhướng đôi mày kiếm lên:

"Khăn tay đã dùng qua một lần, lại giả làm đồ mới tinh mà dâng lên. Chưa nói đến người khác, chỉ riêng tội ngươi cố tình lừa gạt trẫm, đáng tội gì?"

Thượng Doanh Doanh nghe vậy, lại không màng đến sợ hãi tội trạng, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm.

Hạnh Thư trước đó còn nói Vạn tuế gia đối với nàng thế này thế nọ, bây giờ xem ra, rõ ràng là nói bậy bạ.

Nếu Vạn tuế gia thật sự đối xử đặc biệt với nàng, sao lại vì một chiếc khăn tay mà… mà… nổi trận lôi đình nhỏ như vậy?

Thượng Doanh Doanh trong lòng tìm kiếm từ ngữ, nhưng lại không thể tìm ra được một từ nào thật sự thích hợp.

Nào ngờ bên này nàng còn đang thầm mừng, Yến Tự Lễ lại nhàn nhạt lên tiếng:

"Ngươi phải thêu cho trẫm một cái mới."

Thượng Doanh Doanh sững sờ tại chỗ, như thể bị một chậu nước đá dội từ đầu xuống, đột ngột làm nàng lạnh thấu tim gan.

Bắt nàng thêu khăn tay thì có nghĩa là gì?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!