Tháng bảy trôi qua hơn nửa, cái nóng oi ả cũng tan dần. Tin tức Vệ Chân Huyện chúa sắp nhập cung, cũng theo cơn gió thu này, cùng lúc thổi vào khắp hậu cung.
Người lòng dạ rộng rãi nghe xong vẫn còn thong dong, trong cung có thêm phi tần mới hay không, cũng chỉ như chiếc lá vàng đang dần úa trên cành, nhiều thêm một chiếc, ít đi một chiếc cũng không quan trọng.
Nhưng lọt vào tai một số người, thì đó thật sự còn thê lương hơn cả gió tây.
Phụ thân của Hoàng hậu tuy là Quốc công, nhưng con cháu trong tộc đã không còn chống đỡ nổi gia môn. Nếu bàn về thực quyền trong tay, vẫn phải kể đến nương gia* của Quý phi.
Nương gia*: Nhà mẹ đẻ
Mà vị Vệ Chân Huyện chúa xuất thân từ Quận vương phủ này, gia thế tôn quý ngang Hoàng hậu, quyền thế không thua kém Quý phi, lại tổng hợp được thế mạnh của cả hai, còn ít nhiều có quan hệ thân thích với Hoàng đế.
Hiện tại danh phận chưa được định đoạt, Vệ Chân Huyện chúa phải học quy củ dưới trướng Hoàng hậu trước. Mọi người đều không khỏi thầm thì, đợi sau nửa tháng nữa, liệu nàng ta có một bước lên mây được phong Tần không?
Sau đó cũng không biết là vị khách sầu muộn nào ngày ngày đốt hương, khiến ông trời phiền đến thấu tim gan, bèn dội xuống kinh thành một trận mưa đêm thê lương, dập tắt hết hương khói trong các Phật đường lớn nhỏ.
Nghe tiếng mưa ngoài cửa sổ xào xạc, Thượng Doanh Doanh và Hạnh Thư trốn trong phòng, ngồi đối diện nhau bên bàn kháng thêu thùa. Dưới giường đặt một chiếc bếp than, vừa mới mang từ phòng trà về. Lúc này, ánh lửa hắt lên trần nhà, trong ấm đồng nước sôi sùng sục trào bọt.
Thấy nước đã sôi, Hạnh Thư chui ra khỏi chăn trước, quay người lại vén góc chăn cho Thượng Doanh Doanh:
"Ta đi rót nước, ngươi cứ ngồi yên đó."
Hạnh Thư đi đôi giày thêu xuống giường, rót đầy nước sôi vào chiếc bát tráng men, rồi lấy ra một gói giấy dầu, pha thêm một ít đường cát đỏ vào.
Lót khăn tay bưng bát nước đường về bàn kháng, Hạnh Thư nghiêng người dựa vào mép giường, khẽ giọng khuyên: "Hay là tối nay ngươi nghỉ trước đi? Dù sao việc thêu thùa này cũng không nhiều, một mình ta làm là được rồi."
Thượng Doanh Doanh quấn chiếc chăn lụa trơn, lúc này đã tháo cây trâm bạc cài hoa nhung trên tóc, mái tóc chỉ búi tùy tiện. Gương mặt thon nhọn trắng xanh, càng trông có vẻ gầy gò tiều tụy.
"Đa tạ Hạnh Thư tỷ tỷ."
Thượng Doanh Doanh bưng bát sứ lên, thổi thổi hơi nóng lượn lờ trên mặt nước. Nhấp vài ngụm nhỏ, lúc này mới đáp lại:
"Chỉ là ta đau đến không ngủ được, nói chuyện với tỷ tỷ một lát, có khi lại khá hơn."
Hạnh Thư thầm thở dài một tiếng, cầm lại khung thêu bên cạnh giá nến, lại không khỏi nhíu mày hỏi: "Sao lại khó chịu đến vậy? Trước đây lúc làm việc ngươi từng bị nhiễm lạnh sao?"
"Trước đây vốn vẫn ổn, mỗi lần đến tháng cũng chỉ hơi mỏi lưng, ngày hôm sau là lại như không có chuyện gì. Nhưng từ tháng mười một năm ngoái, lại có thêm cái bệnh này." Thượng Doanh Doanh co người trong chăn, mơ màng kể lại chuyện cũ.
Tay se chỉ của Hạnh Thư khựng lại, sau khi hiểu ra, càng cảm thấy không đáng: "Ngươi cũng thật thà quá, trong nhà còn có nương thân và tiểu muội chờ đoàn tụ, hà cớ gì phải moi tim moi phổi với Phan Thái tần làm gì? Ngày đó trên đường ngươi đến Thái y viện, may mà không bị thị vệ tuần đêm bắt được, nếu không thì đã mất đầu rồi."
Tuy nói Ngọc Phù mạng lớn không chết, nhưng đêm hôm xông vào trời đông tuyết giá, chẳng phải đã rước bệnh vào người rồi sao? Bây giờ Phan Thái tần tuân chỉ tuẫn táng, cuối cùng cũng không giữ được tính mạng, hóa ra tất cả đều là công cốc.
Có lẽ là thật sự khó ngủ, mở lòng tâm sự mới dễ qua đêm dài, Thượng Doanh Doanh bỗng cười một tiếng:
"Tỷ tỷ cũng quá coi trọng ta rồi, ta đâu có trung thành tận tụy đến thế? Ta không hoàn toàn muốn cứu bà ấy, mà là vì chính bản thân mình."
"Khi đó Phan Thái tần lâu ngày không được thánh sủng, bèn nảy ra ý định với cung nữ bên cạnh, muốn dùng ta để lấy lòng tiên đế."
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Hạnh Thư, ánh mắt Thượng Doanh Doanh cùng dòng suy nghĩ bay xa, cuộn tròn trong chăn từ từ kể:
"Lúc đó ta chỉ một lòng nghĩ, nếu thật sự bước vào vũng nước đục hậu cung này, cái mạng nhỏ này coi như xong. Chi bằng nắm lấy cơ hội Phan Thái tần bị bệnh, để bà ấy cảm thấy ta làm một nô tài còn hữu dụng hơn, biết đâu còn một tia hy vọng sống sót?"
"May mà Phan Thái tần vẫn còn một chút thiện niệm" Thượng Doanh Doanh nhắm mắt lại, chậm rãi nói "Bà ấy cảm kích "tấm lòng trung thành" của ta, cuối cùng đã không dâng ta ra ngoài để tranh sủng."
Dù đã biết trước kết quả, Hạnh Thư vẫn không khỏi lo lắng, nghe đến đây mới thở phào một hơi, hạ giọng nói:
"May mà ngươi lanh lợi, lại dám liều mình đánh cược một phen, nếu không cả đời này thật sự đã hủy rồi."
Ai có thể ngờ được, chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi sau đó, tiên đế lại vì một trận bệnh nặng mà đột ngột qua đời. Thượng Doanh Doanh suýt nữa đã giống như Phan Thái tần, trở thành một oan hồn cô độc bị chôn vùi dưới hoàng lăng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!