Tiếng chim non ríu rít, mặt trời vừa ló rạng, những viên ngói lưu ly óng ánh một màu vàng kim.
Đêm qua một trận mưa bụi bất chợt ghé qua, cuối cùng cũng khiến cho hoàng thành nóng như lò lửa này có thêm chút hơi nước ẩm ướt.
Ngoài Khôn Nghi Cung, Văn phi ngồi trên kiệu đến trước cửa, liền để ý thấy nghi trượng của Tuệ tần xuất hiện ở cuối con ngõ trong cung.
Đợi các thái giám dừng kiệu vững vàng, Văn Hành vịn tay cung nữ chậm rãi bước xuống, nhưng không vội vào trong thỉnh an, mà cố ý nán lại tại chỗ.
Xa xa thấy Văn phi dường như đang đợi mình, Bách Quân Ninh khẽ chau mày, rồi lại nhanh chóng giãn ra, không để lại dấu vết.
"Tần thiếp xin ra mắt Văn phi nương nương." Bách Quân Ninh xuống kiệu, đến gần rồi cúi người hành lễ.
Văn Hành mỉm cười mời nàng ta đứng dậy, chỉ là giọng nói mềm mại yếu ớt, nghe có vẻ hơi hụt hơi:
"Bách muội muội hôm nay có vẻ đến hơi muộn thì phải?"
Dù lúc này vẫn chưa đến giờ thỉnh an, nhưng Tuệ tần xưa nay luôn đến sớm, rất ít khi đến sau mọi người.
"Tần thiếp vừa mới từ ngự hoa viên qua đây, bèn tiện đường hứng một ít sương trên lá sen." Bách Quân Ninh nghiêng mắt nhìn sang bên cạnh, ra hiệu cho Văn Khê lấy ra bình ngọc nhỏ đựng sương trong, "Thứ này dùng để pha trà là tuyệt nhất, tần thiếp nghĩ nương nương có lẽ sẽ thích."
Văn Hành gật đầu ra lệnh cho cung nữ nhận lấy, vừa đi vừa nói: "Bách muội muội có lòng rồi. Mấy ngày nay oi bức khó chịu, bổn cung cứ thấy đầu óc choáng váng. May mà trước đây muội có tặng ít Ngọc Lộ Sương, hôm qua bổn cung lấy ra ngậm, quả nhiên thanh mát giải nhiệt, không hổ là vật phẩm tuyệt diệu từ Giang Nam."
"Nương nương dùng thấy hợp là tốt nhất rồi ạ. Trong cung của tần thiếp còn có mấy phương thuốc dược thiện, tuy không tinh diệu bằng ngự phương của Thái y viện, nhưng cũng có những điểm độc đáo riêng. Nếu nương nương thích, lát nữa tần thiếp sẽ sai cung nữ mang qua."
Đi đến trước ngưỡng cửa, Bách Quân Ninh giữ đúng quy củ lùi lại nửa bước, mời Văn phi vào trước.
"Nếu đã vậy, bổn cung xin cảm ơn muội muội trước." Văn Hành khẽ cong môi.
Giữa chính điện, phượng vị ở trên cao vẫn còn trống. Còn những người có vị phân thấp như Tài nhân, Bảo lâm, tự nhiên không dám đến muộn, giờ phút này đã ngồi ngay ngắn, khẽ trò chuyện với người bên cạnh.
Thấy Văn phi và Tuệ tần đi vào, mọi người đứng dậy vấn an, sau đó đều cùng lúc ngưng những lời hàn huyên. Bề ngoài thì cúi đầu thưởng trà, nhưng thực chất là đang ngấm ngầm quan sát động tĩnh.
Văn phi không thân quen với các tần ngự nhỏ, nên chỉ trò chuyện với Ngu tần ngồi đối diện. Tuệ tần thì vẫn như mọi khi, chỉ khi nào bị gọi tên mới đáp lại vài câu.
Thấy trong điện khá trầm lắng, Ngu tần lấy khăn tay che khóe miệng, nghĩ ra một cách để trêu đùa: "Khi xưa tần thiếp từng nói, mấy tỷ muội chúng ta tụ tập lại một chỗ, thì nên kê một bàn Tứ Tiên tới, vừa hay có thể chơi mạt chược. Nhưng nay trong cung có thêm mấy vị muội muội mới, sau này tần thiếp không dám tụ tập sòng bài nữa rồi, chỉ sợ sẽ bên trọng bên khinh, vô cớ lạnh nhạt với ai đó…"
Nghe ra Ngu tần có ý muốn giả vờ thân thiết với mọi người, Văn phi cười nói: "Việc này có gì khó? Cùng lắm thì sai người kê thêm một bàn nữa, để các tỷ muội cùng người chơi cho thỏa thích."
Vào thời điểm mấu chốt này, ai dám xúi giục chơi bài trong cung? Lời này chỉ là nói ra để hòa giải bầu không khí mà thôi. Nhưng để lừa mấy vị tiểu thư khuê các chưa trải sự đời này thì vẫn còn dư sức. Chỉ thấy bọn họ vốn còn xa lạ gượng gạo, nghe xong màn tung hứng của Ngu tần và Văn phi, sắc mặt mới thả lỏng đi một chút.
Vốn là do Hoàng đế trước khi đăng cơ có quá ít thị thiếp, lúc ở vương phủ còn có thể tạm bợ, sau khi vào Đông cung thì cùng lắm cũng chỉ là miễn cưỡng. Đến khi dọn vào trong Khôn Nghi Cung, thì quả thực là không đủ để nhìn. Lúc thỉnh an buổi sáng, bốn vị tần phi ngồi rải rác trong điện, trống trải đến mức khiến người ta phát lạnh.
Như vậy quả thực quá không ra thể thống gì, Hoàng hậu và Quý Thái phi bàn bạc với nhau, bèn xin ý chỉ của Lão tổ tông, tạm thời tân phong thêm mấy vị tần ngự nhỏ. Chỉ tiếc là Hoàng đế gần đây không đến hậu cung, bọn họ đừng nói là gặp mặt, ngay cả cái bóng cũng chẳng thấy đâu.
Trong lúc khẽ nói cười, lại qua thêm nửa tuần trà, Liễu phi cuối cùng cũng đủng đỉnh tới muộn, canh đúng giờ bước vào Khôn Nghi Cung.
Chỉ thấy dung mạo của Liễu phi là kiều diễm nhất, trên ngón tay đeo hộ giáp* điểm thúy mạ vàng, tùy ý giơ lên về phía mọi người, rồi cứ thế đi thẳng đến vị trí bên tay phải.
Hộ giáp*: Móng tay giả dùng trong cung cho các phi tần nương nương trong cung
Cung nữ hầu cận đỡ lấy cổ tay Liễu phi, dìu nàng ta không nhanh không chậm ngồi xuống.
Lúc này các phi tần đã đến đủ, mọi người đoán Hoàng hậu cũng sắp lộ diện, bèn ăn ý im lặng. Trong điện nhất thời yên tĩnh đến lạ thường, chỉ còn lại tiếng rèm châu khẽ lay động.
Không bao lâu sau, thái giám đứng đầu Khôn Nghi Cung bước nhanh ra, đứng vững trước điện, cao giọng hô:
"Hoàng hậu nương nương giá đáo!"
Thấy đôi phượng hài được đính trân châu từ sau rèm bước ra, mọi người vội vàng đứng dậy, đồng loạt hành lễ thỉnh an.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!