Chương 1: Vạn Tuế Gia sẽ là một chủ tử như thế nào?

"Ngọc Phù tỷ tỷ, đại hỷ!"

Trương quản sự tới truyền lệnh vừa mới bước qua ngạch cửa, tiểu thái giám lanh như một chú khỉ con lập tức lách đến bên cạnh Ngọc Phù, khom lưng giành nói lời chúc mừng trước tiên. Những lời nịnh nọt tuôn ra không ngớt, giống như bọt nước sủi lên trong ấm trà bằng đồng:

"Tỷ tỷ có thể được điều đến Càn Minh Cung hầu hạ, đây chính là phúc phận mà người khác tám đời cũng không tu luyện được. Chẳng trách người ta đều nói người đại thiện tất có hậu phúc, người tốt nhiều phúc, phúc báo vô lượng!"

Lời này tuy có phần tâng bốc, nhưng cũng không đến mức giả dối tới độ bị trời đánh. Phàm là những người có thể lên làm cung nữ quản sự, không ngoài hai loại là tư lịch lâu năm và bản lĩnh cao cường.

Nhưng cùng ngâm mình trong cái thùng thuốc nhuộm lớn* này bảy tám năm, người có tấm lòng tốt hơn Ngọc Phù quả thực không nhiều.

Cái thùng thuốc nhuộm lớn*: Ám chỉ môi trường phức tạp trong cung

Nhân lúc tiểu thái giám đang bợ đỡ nịnh nọt, các cung nữ cũng dần hoàn hồn, vội vàng chen cùi chỏ đẩy hắn ra, cười vui vẻ góp chuyện:

"Xem cái đồ không có mắt nhìn của ngươi kìa, còn gọi loạn cái gì là tỷ tỷ? Sau này gặp lại, chúng ta đều phải tôn kính gọi một tiếng "Ngọc Phù cô cô" mới đúng."

Trong phút chốc, không khí chết chóc, u ám lượn lờ trên xà nhà đã bị quét sạch, xung quanh nổi lên tiếng huyên náo, lời a dua nịnh hót không dứt bên tai.

Lúc này không thể ngẩn người được nữa, Ngọc Phù tạm thời đè nén lại nỗi lo lắng nghi ngờ trong lòng, trước tiên nói với các cung nữ một tiếng "Cùng vui", sau đó lập tức nói thêm một câu "Ngươi cũng cát tường", dỗ cho tiểu thái giám kia mừng đến toe toét miệng cười.

Chỉ thấy nàng không chỉ ăn nói chu toàn thỏa đáng, mà vẻ mặt lại càng kín kẽ không một chút sơ hở. Chuyện vui lớn bằng trời rơi xuống đầu, vậy mà vẫn không hề tỏ ra kiêu căng, nếu không thì sao người ta có thể làm đến chức quản sự chứ?

Xảo Lăng đứng bên cạnh thầm bội phục, biết rằng tỷ tỷ lúc này đang bận nên không vây lại nói lời hay ý đẹp. Nhưng Ngọc Phù lại thoát ra khỏi đám người, vừa nhìn thấy Xảo Lăng liền vẫy tay gọi nàng lại dặn dò:

"Xảo Lăng, Thượng thực cục* sáng nay mới gửi đến mấy loại quả cúng, hiện đang bày trong phòng chúng ta. Ngươi dẫn hai cung nữ bưng đến tiểu Phật đường, thay hết quả cũ xuống, rồi lựa mấy quả ngon chia cho mọi người đi."

Thượng thực cục*: Bộ phận lo việc ăn uống trong cung

Thấy Ngọc Phù tỷ tỷ đặc biệt tìm mình để dặn dò, Xảo Lăng tự cảm thấy mình được coi trọng nhất, không khỏi mím môi cười tủm tỉm. Sau khi đáp một tiếng "Vâng ạ", Xảo Lăng còn muốn mở miệng nói thêm, nhưng trước mắt đã không thấy bóng người đâu nữa.

Hôm nay đúng là ngày mùng hai tháng sáu, tỷ tỷ đã nói là sẽ đến Lợi Trinh Môn để gặp người nhà, sao tỷ ấy lại không mang tay nải theo người?

Sợ rằng Ngọc Phù đã quên, Xảo Lăng vội đuổi theo hai bước ra ngoài ngạch cửa, cất cao giọng nghi hoặc hỏi: "Ngọc Phù tỷ tỷ, người vội đi đâu thế? Cái tay nải hôm qua đã chuẩn bị xong vẫn còn ở trong phòng đó, muội đi lấy giúp tỷ nhé?"

"Không cần đâu." Biết Xảo Lăng có ý tốt, Ngọc Phù quay người lại cười với nàng ta, nhưng vẫn nói một cách không rõ ràng: "Ngươi cứ đi làm việc của mình trước đi, ta tự mình ra ngoài một chuyến, sẽ về ngay."

Sau khi vội vàng từ biệt Xảo Lăng, Thượng Doanh Doanh điều chỉnh lại hơi thở cho đều đặn, đi về phía cổng cung để đuổi theo Trương thái giám truyền lệnh. Trên cung đạo* không được phép chạy đuổi, Thượng Doanh Doanh tất nhiên nhớ rõ quy củ, cho dù đi nhanh đến đâu, mũi giày thêu cũng quyết không vượt ra khỏi mép áo.

Cung đạo*: Đường đi trong cung

"Trương quản sự xin dừng bước…"

Thượng Doanh Doanh đi theo sau đám người của Nội thị giám, thấy Trương thái giám sắp rẽ vào Diễn Tú Cung, vội cất tiếng gọi khẽ lọt vào tai ông ta.

Trương thái giám nghe tiếng quay người lại, nheo mắt nhận dạng một lúc, rồi đột nhiên nhếch miệng cười nói:

"Ngọc Phù cô nương?"

Dường như đoán được phần nào ý định của Ngọc Phù, Trương thái giám vẫy tay ra lệnh cho mọi người dừng bước, một mình quay trở lại phía nàng.

Sau khi kéo người đến một góc tường vắng vẻ, Trương thái giám mới hạ thấp giọng, cười tủm tỉm bắt chuyện: "Cô nương đặc biệt đuổi theo đây, là có chuyện gì muốn tìm ta sao?"

Mặc dù việc phân công hôm nay không được như ý, Thượng Doanh Doanh vẫn lịch sự khom người, sau đó mới nhẹ giọng hỏi: "Trương gia gia, không phải lúc trước ngài đã hứa với nô tỳ, sẽ điều nô tỳ đến hầu hạ bên cạnh Trần thái tần sao? Sao hôm nay công việc được giao xuống, lại biến thành Càn Minh Cung vậy ạ?"

Trần thái tần là người cũ trong cung của tiên đế, bình thường tính tình khiêm tốn, đối xử với người dưới cũng rất ôn hòa. Đối với Thượng Doanh Doanh mà nói, nhìn khắp cả hậu cung, cũng không thể chọn ra được việc nào tốt hơn là hầu hạ Trần thái tần.

Suy cho cùng, nàng chỉ cầu sống qua ngày bình ổn, không muốn được vẻ vang, càng không muốn phong quang đại táng*.

Phong quang đại táng*: Ý chỉ đám tang được tổ chức long trọng nhưng bản chất là chết một cách bi thảm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!