Tết năm ấy, sáu đứa trẻ tụ tập một chỗ, khóc la inh ỏi.
Theo lời Giang Chẩn nói thì — chỉ cần sáu đứa cùng cất tiếng một lượt, tiếng khóc cũng đủ khiến nửa thành Trường An giật mình tỉnh giấc giữa đêm.
Năm thứ hai sau khi sinh hạ tiểu công chúa, Giang Chẩn giữ đúng lời hứa năm xưa — sắc phong ta làm Trung cung Hoàng hậu.
Từ đó về sau, ta có thể đường đường chính chính đứng bên hắn, mà thiên hạ cũng theo đó mà rõ ràng một điều: Giang Chẩn là phu quân của Văn Thanh Giản ta.
Không lâu sau ngày ta đăng hậu, Thái hậu trong cung qua đời.
Người là chính thất nguyên phối của tiên hoàng, cũng là người phụ nữ cuối cùng còn lại của tiên hoàng để ở hậu cung.
Giang Chẩn nói, bà chỉ vào cung trước cô mẫu ta một năm, khi còn sống luôn đối đãi khoan hòa với các phi tần.
Bởi vậy đến tận lúc nhắm mắt xuôi tay, cô mẫu ta cũng cam tâm chỉ giữ thân phận một vị Quý Thái phi, còn dặn dò Giang Chẩn nhất định phải hiếu thuận với Thái hậu đến cùng.
Ta nhận lời Giang Chẩn, đích thân lo liệu tang lễ cho Thái hậu.
Trong lúc thu dọn di vật, vô tình tìm thấy một búi tóc đã khô vàng, cũ kỹ được cất dưới chiếc gối của bà.
Tay nắm lấy lọn tóc đã trải qua bao năm tháng ấy, lòng ta bỗng rối như tơ vò, chẳng thể tiếp tục làm được việc gì.
Mãi cho đến khi ta xuất cung, đặt búi tóc ấy lên linh cữu của Thái hậu, nhìn làn khói nhang mỏng manh cuộn lên từ lư hương bên cạnh bài vị, trong lòng mới dần ổn định lại.
Về đến cung, ta bỗng rất muốn gặp Giang Chẩn.
Rõ ràng biết việc này chẳng hợp quy củ, nhưng ta vẫn mặt dày đến tìm chàng.
Vừa bước vào ngự thư phòng, ta liền thấy Giang Chẩn đang ngồi bên cửa sổ, bút lướt như rồng bay phượng múa.
Thỉnh thoảng, chàng hơi nhíu mày, dường như phát hiện có chỗ nào chưa hợp lý.
Dáng vẻ ấy, tựa như từ thuở rất lâu về trước, mỗi lần ta đến ngự thư phòng đều bắt gặp chàng như vậy.
Nhưng không hiểu vì sao, hôm nay lòng ta lại đặc biệt ham mê dáng hình ấy.
Thế là ta chỉ khẽ dựa vào khung cửa, không lên tiếng, lặng lẽ nhìn chàng, cứ thế nhìn rất lâu.
Mãi đến khi Giang Chẩn phát hiện ra ta, chàng mới đặt bút xuống, đứng dậy, vẫy ta lại gần.
Ta mỉm cười bước đến bên chàng, Giang Chẩn nắm lấy tay ta, khẽ ngạc nhiên hỏi:
"Thanh Thanh, hôm nay sao lại nhìn trẫm như vậy? Đã đến rồi, sao không gọi trẫm một tiếng?"
Ta nhìn chàng, hơi ngượng ngùng cười, đôi má ửng hồng.
Một lát sau mới khẽ khàng hỏi:
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage Họa Âm Ký để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
"Giang Chẩn, chàng vẫn còn giữ búi tóc kết ấy không?"
Nghe ta hỏi vậy, Giang Chẩn bật cười.
Chàng đưa tay vào trong cổ áo, kéo ra một chiếc túi gấm — vẫn là chiếc túi năm xưa, chỉ là nay sắc đã phai nhạt ít nhiều theo năm tháng.
"Lọn tóc kết giữa trẫm và Thanh Giản, trẫm vẫn luôn mang bên mình."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!