36.
Ta từng nhiều lần tự hỏi, rằng sau khi Giang Liêm và Tô Uyển Mị c.h.ế. t đi, cái cảm giác gọi là buông bỏ, rốt cuộc sẽ giống như thế nào.
Nhưng đến cuối cùng ta mới hiểu ra
Không cần đợi họ thực sự chết,
Chỉ cần nghe được phán quyết,
Lòng ta đã nhẹ bẫng, và thanh thản đến lạ kỳ.
Cảm giác nhẹ nhõm ấy, như thể một mũi độc gai cắm sâu trong m.á. u thịt, được rút ra chỉ trong khoảnh khắc.
Cảm giác thoải mái ấy, giống như một vết thương được bôi lên linh dược, chưa kịp kêu đau đã thấy lành.
So với việc thua một ván cờ, thì đáng sợ hơn là đến cuối ván mới nhận ra:
Từ khi ván cờ bắt đầu, ngươi đã không có cơ hội để thắng.
Những toan tính, mưu sâu kế hiểm, những bước đi khiến ngươi từng toát mồ hôi lạnh, tất cả đều vô nghĩa.
Kết cục cuối cùng, vẫn chỉ là một chữ: Bại.
Cái tên Giang Liêm và Tô Uyển Mị, cuối cùng cũng dần dần phai nhạt trong lòng ta.
Từng là những cái gai hằn sâu trong tim, từng khiến ta mất ăn mất ngủ, gần như phát điên...
Thế mà giờ đây, mỗi lần nghe đến tin tức của chúng, lại chỉ như đang nghe một chuyện vặt đã cũ kỹ, vô vị như nước lã.
Dần dần, ta cũng chẳng buồn hỏi tới nữa, cho đến khi lần lượt nghe tin hai người kia đều đã chết, ta mới mơ hồ phát hiện —
Hóa ra sự hận thù ấy, đã là chuyện rất lâu, rất lâu về trước rồi.
Lễ sắc phong của ta, từ lâu cũng đã được cử hành đúng hẹn.
Ta lấy thân phận nghĩa nữ của phủ Quốc Công, chính thức được sắc phong làm Quý phi, tạm thời thay Hoàng hậu, nắm giữ Phượng ấn.
Ban đầu, ta còn tưởng rằng khi sắc phong sẽ có người nhận ra mình.
Thế mà ngoài mấy vị phu nhân thân quen với mẫu thân, chỉ có đôi ba người lén lút xì xào sau lưng rằng,
"Vị Quý phi này... trông có nét giống Vương phi phủ Hiền Vương ngày trước."
Nhưng họ lại bổ sung:
"Dù có giống đi nữa... Quý phi vẫn đẹp hơn nhiều.
Vương phi trước kia gầy yếu xanh xao, da vàng như sáp, tóc khô như cỏ, cả người chẳng có tí thần sắc nào.
Làm sao mà so được với Quý phi bây giờ.
Nước da trắng ngần, thân hình uyển chuyển, thần thái đoan trang, lại còn được Hoàng thượng nâng như ngọc, hứng như hứng hoa.
"Phải rồi. Từng ấy năm ở phủ Hiền Vương, bị hành hạ đến mức sống chẳng bằng chết, đẹp làm sao nổi. Nếu hôm nay ta còn có thể khiến người đời khen rằng"xinh đẹp
", thì cũng chỉ vì có Giang Chẩn bảo bọc, chăm sóc yêu thương. Cũng có người nói, tuy Quý phi và Vương phi ngày trước có vài phần tương tự, nhưng khí chất thì khác xa một trời một vực:"Quý phi ung dung đoan chính, lời nói cử chỉ đều đúng mực, chứ đâu có giống cái cô Vương phi ngày trước — mồm miệng không giữ kẽ, đi đứng cẩu thả, đầu óc hồ đồ!"
Ta nghe đến đó, trong lòng toát mồ hôi lạnh...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!