Chương 40: (Vô Đề)

33.

Giang Chẩn nắm tay ta, dọc theo hành lang, đưa ta thẳng tới phía sau chính điện. 

Chàng ra lệnh cho người lén đưa ta ẩn sau tấm bình phong. 

Theo tổ chế, phi tần không được phép bước vào chính điện triều đình, nhưng Giang Chẩn nói:

"Bất kể tổ chế thế nào, nàng nhất định phải tận mắt chứng kiến kết cục của phủ Hiền Vương."

Trong điện, các đại thần được Giang Chẩn lưu lại từ sớm đã xếp thành hàng nghiêm chỉnh. 

Ta đứng yên sau tấm bình phong, chỉ vừa liếc mắt nhìn bố cục của đại điện một cái, thì Giang Chẩn đã bước vào.

Chàng không nhanh không chậm, đi thẳng tới ngự tọa, ngồi xuống long ỷ, thần sắc thản nhiên như thể đang yêu cầu dâng trà, chứ không phải chuẩn bị phán xét đại nghịch.

Không bao lâu sau, tám chín tên tội đồ, tay chân bị trói chặt, thân thể tả tơi, mặt mày bầm dập, bị áp giải vào đại điện. 

Có vài kẻ vừa vào cửa đã gào khóc, quỳ sập xuống đất, vừa mắng chửi bản thân, vừa vừa van xin hoàng thượng tha mạng.

Chỉ duy nhất một người, đứng lặng phía xa, chẳng quỳ, chẳng cầu xin, cũng không mở miệng nói câu nào. 

Sắc mặt lạnh tanh, ánh mắt trống rỗng, tựa như tất cả mọi chuyện đều chẳng liên quan gì đến hắn.

Chư vị đại thần trông thấy cảnh này, ai nấy đều xì xào bàn tán, thì thầm trao đổi ánh mắt, không khí trong chính điện ngày càng căng như dây đàn.

Ta khẽ hé mắt nhìn xuyên qua tấm bình phong, chỉ thấy kẻ đứng yên đó — trên mặt có một vết thương lớn, mắt trái bị băng kín bằng vải trắng, m.á. u vẫn rịn ra từng giọt. 

Trên mặt và cổ chằng chịt những vết bỏng, diện mạo đã hoàn toàn bị hủy hoại.

Giang Chẩn dường như không hề vội vã mở lời, chỉ bình thản lật từng trang danh sách trong tay, mặc kệ bọn tội đồ bên dưới gào khóc thảm thiết. 

Chỉ đến khi giọng họ bắt đầu khản đặc, chàng mới khẽ ho một tiếng .

Chỉ một tiếng ho nhẹ thôi, cả đại điện lập tức im phăng phắc.

"Chư khanh ái, đêm nay có một chuyện khiến trẫm rất thắc mắc. Những tên tội nhân này muốn mạng của trẫm, điều đó trẫm đã biết từ trước. Nhưng… tại sao bọn chúng lại phải tấn công thiên lao?"

"Trẫm vừa mới lật qua toàn bộ danh sách tù phạm, mà vẫn không tài nào hiểu được. Các khanh nghĩ sao?"

Lời Giang Chẩn vừa dứt, lập tức có một vị đại thần trong hàng đứng ra, chỉ vào đám tội nhân đang run rẩy sát đất, nghiêm giọng quát:

"Lũ nghịch tặc các ngươi còn không khai thật? Vì sao tấn công thiên lao? Nếu còn dám giấu giếm nửa lời — tất sẽ xử theo quân pháp!"

Một câu hỏi dứt khoát, khiến đám người kia đồng loạt im bặt.

Có kẻ ngẩng đầu liếc nhìn nhau, mặt mũi bối rối, tái nhợt.

Một lúc sau, cuối cùng một người trong số họ khẽ nhích người ngồi dậy, nước mắt như từng hạt châu rơi xuống đất, giọng nhỏ như muỗi kêu:

"Khởi bẩm… bệ hạ, thần… đột kích thiên lao… là vì… trắc phi của Hiền Vương…"

Nghe được câu trả lời ấy, các vị đại thần trên triều lại bắt đầu xì xào bàn tán, tiếng thì thầm không ngớt.

Vị đại thần lúc nãy tra hỏi lập tức nhíu mày chặt hơn, lại một lần nữa quát lớn:

"Câm miệng! Một ả trắc phi tội tày đình, chẳng khác gì tội phụ đã đợi ngày xử trảm. Các ngươi cứu ả ra để làm gì? Không phải muốn cứu Hiền Vương, thì cứu một nữ nhân ấy có ích chi? Bớt hồ đồ! Còn không mau khai thật!"

Tên bị hỏi càng khóc dữ hơn, cả gương mặt đầy hối hận, vừa nghẹn ngào vừa run rẩy cất lời:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!