Sáng sớm hôm sau, Giang Chẩn liền triệu hai tỷ phu của ta vào cung.
Ta không rõ chàng đã nói gì với họ, nhưng đến tối, mẫu thân và hai tỷ tỷ cũng đến hoàng cung để bầu bạn với ta.
Bốn mẹ con vui vẻ quây quần, chơi bài ở hậu cung.
Mẫu thân nói, phụ thân ta cũng đã vào cung, còn có không ít đại thần, đêm nay đều bị Giang Chẩn giữ lại.
Lòng ta bất giác nảy sinh lo lắng, lập tức sai người đi dò hỏi, sợ rằng trong triều đã xảy ra biến cố gì lớn.
Nhưng ai ngờ nội thị trở về lại cười tươi rói, liên tục trấn an:
"Hoàng thượng không có chuyện gì đâu ạ, chỉ là đang cùng quần thần bàn nghi lễ sắc phong quý phi cho nương nương. Vì người là đệ nhất phi tần của hoàng thượng nên mọi thứ phải làm thật long trọng."
Nghe vậy, ta khẽ gật đầu, nhưng trong lòng vẫn có phần nghi hoặc.
Sắc phong quý phi, có nhất thiết phải giữ cả phụ thân ta lại làm gì?
Mẫu thân dường như biết rõ chút nội tình, liền ghé tai nói với ta: ta là dân nữ nhập cung, về mặt thể diện thì khó coi.
Giang Chẩn liền nghĩ ra cách để ngoại thúc – cữu phụ ta đứng ra nhận ta làm nghĩa nữ, danh nghĩa nghĩa nữ của phủ Sở Quốc công, trở thành quý phi cũng là danh chính ngôn thuận.
Còn về Văn thị – Hiền Vương phi, nàng ta đã bị trắc phi Tô thị đẩy xuống nước, c.h.ế. t đuối trong hồ sen của Hiền Vương phủ.
Thi thể bị mắc kẹt dưới những phiến đá ở đáy hồ, đến tận hôm sau mới nổi lên.
Đại tỷ nói, tỷ ấy nghe được từ phu quân mình rằng, người được hạ táng dưới danh nghĩa Hiền Vương phi, thật ra là xác của một ca cơ.
Nói không cảm động là giả.
Chàng là hoàng đế — người có thể sở hữu tất cả nữ nhân trong thiên hạ.
Thế nhưng… chàng lại nguyện vì ta mà dồn hết tâm tư.
Không chỉ giúp ta hoàn toàn gỡ bỏ xiềng xích từ Hiền Vương phủ, mà còn cho ta một cái cớ để tiếp tục là nữ nhi của dòng họ Văn.
Khóe mắt ta khẽ nóng lên, cảm xúc dâng trào.
Mẫu thân thấy vậy thì lập tức trưng ra vẻ mặt khinh thường, chậc một tiếng, nói ta đừng có bày trò giả bộ đáng thương trước mặt bà, vì bà nhìn nước mắt ta cũng chẳng thấy cảm động, bảo là nếu muốn khóc thì đợi Giang Chẩn đến rồi hãy khóc cho đáng.
Vừa nhắc tới Giang Chẩn, thì nội thị do chàng phái tới đã đến.
Nói hoàng thượng mời ba mẹ con ta lên tường thành của hoàng cung.
Đại tỷ và Nhị tỷ vừa nghe xong liền bắt đầu ca cẩm, than trời rằng leo lên thành lầu vừa mệt lại vừa phiền, đêm hôm thế này không thể để yên được sao.
Nhưng ta lại rất muốn gặp Giang Chẩn, nên lập tức thúc giục cả ba người, vừa kéo vừa đẩy, ép hai tỷ tỷ phải cùng đi lên thành lầu với mình.
Vừa thấy ta, Giang Chẩn đã mỉm cười, mở rộng áo choàng, kéo ta vào trong ôm chặt lấy.
Đại tỷ và Nhị tỷ thấy vậy cũng không chịu kém, không nói không rằng mà chui tọt vào lòng hai vị phu quân của mình.
Hai tỷ phu bị dọa cho đứng đờ cả người, không dám nhúc nhích, sợ thất lễ trước mặt hoàng thượng.
Nhưng ánh mắt ta tinh tường, vẫn bắt được cảnh Đại tỷ phu lén nắm tay Đại tỷ, còn Nhị tỷ phu thì lén choàng tay qua ôm eo Nhị tỷ.
Nhưng mà, phụ thân ta mới là người thoải mái nhất.
Vừa thấy mẫu thân, liền quẳng hoàng thượng ra sau đầu, hồ hởi bước tới hỏi han săn sóc không dứt, đến mức khiến mẫu thân phát cáu, quát khẽ một tiếng mới chịu ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!