Chương 35: (Vô Đề)

Cứ nghĩ mãi mấy chuyện rối rắm mờ ám, cẩn thận kẻo đến cuối cùng lại trúng đúng âm mưu của Tô Uyển Mị!

Thấy ta vừa động đậy, Tô Uyển Mị lập tức gào lên một tiếng thảm thiết đến xé ruột xé gan, đến nỗi Giang Chẩn cũng hơi giật mình, khẽ lùi lại nửa bước.

Tiếng hét đó thật sự nghe chẳng khác gì một con lợn béo đang bị lôi lên thớt.

Nhưng ta thì chẳng những không lùi mà lại còn bước lên thêm một bước nữa, cả người gần như đứng hẳn vào trong quầng sáng của ngọn nến. 

Nếu không vì ta còn đội mũ trùm đầu, thì lúc này ả đã có thể nhìn rõ mặt ta rồi!

Thấy ta tiến thêm một bước, Tô Uyển Mị cũng không hét nữa, mà đột nhiên lao mạnh về phía trung tâm phòng giam. 

Giang Chẩn lập tức phản ứng, kéo ta giật về sau, chắn chắn sau lưng hắn.

Ngay lúc ấy, trong ngục vang lên tiếng sành sứ vỡ vụn, ả ta đã đập nát bát nước của mình, rồi như thể thấy được cứu tinh, cúi người nhặt lấy một mảnh sứ vỡ, áp mạnh lên cổ mình.

"Cút ra ngoài! Tất cả các ngươi cút cho ta!"

Có lẽ Tô Uyển Mị hoảng quá rồi, nên hành động không còn giữ được độ chừng mực. 

Chúng ta còn chưa kịp bước tới thì đã thấy dòng m.á. u đỏ tươi chảy dài xuống cổ nàng ta.

Ngay khoảnh khắc đó, ta mới chợt hiểu — từ khi bước vào phòng giam đến giờ, có một cảm giác lạ lùng cứ quanh quẩn trong lòng ta, mà đến khi dòng m.á. u kia chảy xuống, ta mới nhận ra được — rốt cuộc là gì.

Tô Uyển Mị hôm nay… khác hẳn ban ngày.

Ả ta vẫn mặc bộ y phục cũ kỹ, bẩn thỉu, nhưng khuôn mặt, bàn tay, thậm chí là chiếc cổ kia lại sạch sẽ lạ thường.

Giữa căn phòng u tối, ánh lửa lấp lóe hắt lên da nàng ta, phản chiếu một làn da trắng mịn đến mức trong suốt, như đã được tỉ mỉ tẩy rửa qua nhiều lượt. 

Dù toàn thân vẫn vận đồ rách nát bẩn thỉu, nhưng vẻ đẹp ấy vẫn nổi bật đến mức không thể che giấu.

Giang Chẩn vẫn nắm lấy tay ta, đứng yên thêm một lúc. 

Đến khi tay Tô Uyển Mị bắt đầu run lên rõ rệt, hắn mới xoay người, dắt ta rời khỏi nhà lao.

Trước khi đi, sắc mặt Giang Chẩn âm trầm nhìn viên giám ngục, lạnh lùng nói:

"Coi như đêm nay trẫm chưa từng đến. Mọi thứ cứ như cũ — ngay cả cái bát bị đập cũng phải thay cho ả ta một cái mới."

Dứt lời, hắn liền kéo ta vội vã chui vào lại trong kiệu nhỏ. 

Trên đường về, ta nhịn không được mà hỏi:

"Vậy rốt cuộc… đêm nay là màn kịch gì? Ai mới là đang diễn?"

Giang Chẩn liếc nhìn ta, giọng thong thả:

"Nàng hỏi Tô Uyển Mị đang diễn? Hay là hỏi trẫm?"

Giang Chẩn cũng đang diễn?

Nhưng rõ ràng từ đầu đến cuối, chàng chỉ đứng trong góc tối, không nói một câu, thậm chí không nhúc nhích — như cái bóng… thế cũng tính là diễn sao? 

Diễn múa rối bóng chắc?

Giang Chẩn nhẹ giọng cười:

"Tô Uyển Mị trong lòng có quỷ, mà thời điểm chúng ta xuất hiện lại quá nhạy cảm. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!