Câu này của Giang Chẩn nghe sến đến mức khiến ta ngượng đỏ mặt, lập tức lấy tay che mặt lại.
Chúng ta cứ thế quấn lấy nhau thêm một lúc lâu, chuyện trò lan man khắp trời nam biển bắc, toàn những lời ngốc nghếch chẳng thể kể với người ngoài.
Cuối cùng, những phiền muộn và lo lắng của ban ngày cũng dần dần vơi đi.
Rắc rối vẫn còn đó, nhưng giờ đây, ta đã có đủ sức để đối mặt với nó.
Ngoài cửa sổ, đêm dần nhạt màu, tiếng côn trùng cũng nhỏ dần, chỉ còn lại sự yên tĩnh thanh thản lúc rạng đông.
Giang Chẩn khoác thêm cho ta một chiếc áo choàng, rồi đột nhiên hỏi:
"Nàng có muốn… đến thiên lao, gặp Tô Uyển Mị thêm một lần nữa không?"
Ta không hiểu sao lại gật đầu.
Cứ như có một thế lực nào đó lặng lẽ thôi thúc — khiến ta không kịp suy nghĩ, liền thuận miệng mà đáp ứng.
Giang Chẩn đưa ta cùng vài ám vệ thân thủ phi phàm, đi một chiếc kiệu nhỏ hết sức kín đáo, vội vàng tiến về thiên lao.
Viên giám ngục trực đêm nhận ra Giang Chẩn, suýt nữa thì hét lên vì hoảng, may mà bị chàng trừng cho một cái sắc như dao, mới miễn cưỡng nuốt tiếng kêu ngược vào trong cổ họng.
Giang Chẩn dặn dò y đừng làm rầm rộ, chỉ cần dẫn đến phòng giam của Tô thị là được.
Thiên lao về đêm còn lạnh hơn ban ngày mấy phần, khiến ta bất giác siết chặt áo choàng trên người.
Với cái lạnh âm u, rét thấu xương này, nếu chỉ có mấy nhúm cỏ khô ban ngày ta từng thấy — thật chẳng biết Tô Uyển Mị lấy gì để sống sót qua từng đêm.
Nhưng ngoài dự liệu của ta, nàng ta… lại không ngủ trên đám cỏ ấy.
Trong phòng giam đã xuất hiện thêm một tấm chăn bông dày cộp.
Tô Uyển Mị co ro tay chân, gắng nằm gọn lên tấm chăn đó.
Dù vậy, vẫn có thể thấy rõ nàng ta ngủ không yên — giữa đêm lạnh lẽo, mày vẫn khẽ nhíu lại.
Giang Chẩn cũng hơi bất ngờ khi nhìn thấy chăn bông, quay đầu nhìn viên giám ngục, ánh mắt đầy nghi vấn.
Tên đó rụt cổ cười gượng, thì thào giải thích:
"Là thái y trong cung dặn phải chuẩn bị. Nói dưới đất lạnh quá, ở lâu thì giữ không nổi cái thai…"
Chỉ vài câu nói nhỏ như thế, Tô Uyển Mị đã cảnh giác mở bừng mắt.
Nàng ta liếc nhìn viên giám ngục, rồi lại đảo mắt quan sát về phía ta và Giang Chẩn, nhưng vì hai chúng ta đứng trong góc tối, nàng ta không thể nhìn rõ.
"Các ngươi là ai? Đây là Thiên Lao, không phải ai muốn vào cũng được."
Ồ hô, câu này mà phát ra từ miệng của phạm nhân thì thật là hiếm có đấy.
Rốt cuộc ai mới là người bị giam, ai là người canh giữ vậy?
Chắc phải nhắc nàng ta nhớ lại một chút, thân phận hiện giờ… đã khác rồi.
Viên giám ngục nghe nàng ta nói mà mặt mũi lập tức lúng túng khó coi.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage Họa Âm Ký để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!