Chương 32: (Vô Đề)

Ta từng nghĩ, nếu có ngày nàng ta rơi vào tay ta, cùng lắm chỉ là cắn răng cầu xin một cái c.h.ế. t nhanh gọn. 

Ta chưa từng nghĩ, Tô Uyển Mị lại sợ c.h.ế. t đến vậy. 

Nếu sợ c.h.ế. t đến mức này… sao lúc trước còn dám làm ra những chuyện tày đình ấy?

Người quỳ rạp dưới chân ta đây… thật sự còn là Tô Uyển Mị ngày xưa nữa sao?!

Tô Uyển Mị hoàn toàn không cho ta cơ hội suy nghĩ thêm. 

Nàng ta gào khóc thê thảm đến cực độ, từng tiếng như xé rách cổ họng, vừa khóc vừa vươn tay ra khỏi song sắt, cố gắng túm lấy vạt váy của ta.

Ta bị dáng vẻ điên loạn đó dọa cho sững sờ, may mà cung nữ bên cạnh phản ứng kịp thời, lập tức chắn trước người ta, đỡ ta lùi lại ra ngoài tầm với của nàng ta.

Nhưng ngay cả khi không thể chạm được vào ta, Tô Uyển Mị vẫn không chịu thu tay về, vẫn không ngừng đưa tay ra phía trước, như thể đang liều mạng cố níu lấy chút gì còn sót lại. 

Tay nàng ta không ngừng quờ quạng trong không trung, miệng tiếp tục gào khóc điên dại:

"Quý phi nương nương! Tiện phụ trước kia thật sự chỉ là nhất thời hồ đồ, ghen tị với người, nên mới vô lễ bất kính! Tiện phụ biết sai rồi, thực sự biết sai rồi! Tiện phụ… tiện phụ nguyện khai hết, khai hết tất cả!"

"Người có quan hệ với Hiền Vương có Thị lang Lại bộ, Thượng thư Hộ bộ, còn có… còn có vài Trung lang tướng của Mười hai vệ phủ! Tiện phụ chỉ biết từng ấy thôi, chỉ từng ấy thôi! Xin người tha mạng! Xin người cứu tiện phụ một mạng đi mà!"

Tô Uyển Mị điên cuồng buông ra từng cái tên, như ném mạng sống của mình đánh đổi lấy từng chút hy vọng mong manh. 

Không còn kiêu ngạo, không còn tự tôn. 

Chỉ còn một kẻ sợ c.h.ế. t đến cùng cực, vật vã giữa ranh giới cuối cùng của tội nghiệt và trừng phạt.

Tiếng gào khóc của Tô Uyển Mị quá mức chói tai đến nỗi khiến ta đứng c.h.ế. t trân tại chỗ. 

Mỗi câu nàng ta hét lên như một nhát d.a. o đ.â. m thẳng vào màng nhĩ, khiến ta cảm giác tai mình sắp bị xé rách đến nơi.

Nàng ta cứ như thế, rống lên không ngừng, khản giọng mà vẫn cắn răng gào thét, từng tên từng người cấu kết với Hiền Vương, cứ thế lần lượt bị lôi ra, không chừa sót một ai. 

Ta còn chưa kịp mở miệng, nàng ta đã nức nở tiếp lời, giống như sợ rằng một khi dừng lại, thì mạng sống của mình cũng sẽ chấm dứt ngay tức khắc.

Đúng lúc ta gần như đã nghe đến mức tê liệt, như thể tâm trí không còn tiếp nhận thêm nổi nữa — thì đột nhiên, Tô Uyển Mị ngừng lại.

Hai tay nàng ta siết chặt lấy song sắt, hai mắt đỏ rực, không biết là do khóc quá nhiều hay vì căm giận đến cực điểm. 

Ánh mắt ấy nhìn ta trừng trừng, giống như một kẻ tuyệt vọng sắp rơi xuống địa ngục, chỉ còn một tia bám víu cuối cùng.

Nàng ta hé mở đôi môi trắng bệch, giọng khẽ như hơi thở cuối cùng:

"Quý phi nương nương… tiện phụ biết mình tội lớn tày trời, c.h.ế. t cũng không đủ để tha… nhưng, nhưng nương nương… tiện phụ đã mang thai rồi. Đứa trẻ trong bụng là vô tội mà… cầu xin người… thương xót một chút, xin người… xin người hãy tha cho đứa bé…"

Câu nói ấy vừa thốt ra, toàn thân ta như bị thứ gì đó bóp nghẹt — một cơn nghẹn ngào mãnh liệt dâng lên, tựa như có một bàn tay vô hình đang siết chặt lấy cổ họng ta, muốn ép ta c.h.ế. t nghẹt ngay tại căn ngục lạnh lẽo này.

Mang thai?

Đứa bé?

Từng chữ rơi vào tim ta, như chìm vào vực thẳm. 

Một cơn choáng váng cuộn lên không báo trước, khiến cả thế giới chao đảo trong mắt ta.

27.

Ta thậm chí không có đủ can đảm để cúi đầu liếc qua bụng nàng ta lấy một cái. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!